“Trương Lão kia không biết là ai hay thế lực phương nào lấy đi Không Minh….”
“Sao ngươi nói nhiều thế nhỉ?”, Từ Phúc đạp cho Diệp Thành một cái tới trước lư luyện đan: “Đó là việc mà ngươi nên quan tâm à?” Nói rồi, Từ Phúc lấy một quyển cổ quyển ném cho Diệp Thành rồi mắng: “Đây là đan phương của Hồi Huyền Đan, ngươi nghiên cứu cho kỹ, lĩnh hội xong rồi thì luyện đan tử tế cho ta, đừng có lười nhác”.
Diệp Thành gại mũi, hắn khẽ khàng lật mở đan phương của Hồi Huyền Đan kia.
Không nhìn thì không biết chứ vừa nhìn đã phải giật mình.
Diệp Thành lật xem một lượt rồi mới phát hiện luyện đan còn phức tạp hơn luyện chế Ngọc Linh Dịch rất nhiều, yêu cầu về kiểm soát lửa quá cao, cho dù là một chu trình nhỏ thôi cũng không được xảy ra sai sót, chỉ cần nhỡ tay cũng có thể dẫn tới thất bại.
“Đây mới chỉ là linh đan một vân”, Diệp Thành tặc lưỡi.
Có điều vì trở thành luyện đan sư, khó khăn này cũng không thể khiến hắn từ bỏ.
Hắn vừa lĩnh hội đan phương, trong đầu vừa nhớ lại cảnh trước đó Từ Phúc luyện đan, cứ thế kết hợp lại với nhau.
Ở phía cách đó không xa, Từ Phúc nằm trên ghế nhàn nhã, chốc chốc lại