Sau khi Sở Huyên rời đi, Diệp Thành khoanh chân ngồi trên mặt đất, hắn chìm vào trạng thái lĩnh hội ba loại trận pháp.
Âm Dương Thái Cực Trận: Phòng ngự trận pháp cần hai người mới có thể thi triển, nhờ vào thái cực lưỡng nghĩa, cả hai người một người là âm một người là dương, lại có càn khôn bù đắp, có thể tạo ra thái cực hoá ra âm dương.
Tam Thanh Phục Ma Trận: Trận pháp tấn công cần ba người thi triển, mỗi người đóng vai trò lần lượt là thiên trận, địa trận, nhân trận, thiên trận bên trái, địa trận bên phải, nhân trận ở giữa, chủ công nằm ở nhân trận, thế của Đề Thiên Trận, khả năng của tụ địa trận có thể phục ma, phòng ngự khó phá.
Thiên Địa Huyền Hoàng Phong Ấn Trận: Phong ấn trận pháp, mới nhìn cái tên cũng đủ thấy rằng cần bốn người chiến đấu thực tiễn, đóng ở đông tây nam bắc, thiên và địa tương liên, địa và huyền tương khâu, huyền và hoàng tương sinh, hoàng và thiên tương tiếp, chính là vòng tuần hoàn giữa thiên và hoàng, vòng luân chuyển giữa địa và huyền, bốn thế trận cùng xuất hiện, đạo trận phong ma.
“Kì diệu, kì diệu”, Diệp Thành nhìn mà chốc chốc lại tỏ ra kinh ngạc: “Ba thế trận này đúng là được tạo ra cho hắn”.
Nhất Khí Hoá Tam Thanh đạo thân, tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân, hình nộm Tử Huyên cũng tính là một, đây chẳng phải là vừa vặn sao? Cho dù là thế trận nào trong ba thế trận đó thì đều có thể gom đủ số người, nếu thực sự không được thì chẳng phải vẫn còn bản tôn như hắn sao?
“Mẹ kiếp, sau này đánh nhau với kẻ khác, một mình không địch được thì cả đám cùng đánh”, Diệp Thành vừa lĩnh hội vừa xoa cằm: “Nếu phối hợp tốt ba thế trận này thì uy lực sẽ kinh người”.
“Hi hi hi, không tồi, đúng là không tồi”, Diệp Thành vừa lật bí