“Con ngạc nhiên quá ấy chứ”, Diệp Thành tấm tắc: “Khả năng thiên bẩm của tiểu nha đầu này đúng là yêu nghiệt, rồi có ngày cô bé sẽ được liệt vào hàng kẻ mạnh cái thế”.
“Nói thực thì ta còn ngạc nhiên hơn con nhiều”, Sở Huyên khẽ cười: “Đồ tôn và đồ nhi của ta người nào người nấy giỏi giang khiến một người làm sư phụ như ta cũng cảm thấy mất mặt”.
“Sao lại mất mặt cơ?”, Diệp Thành nói với vẻ tự tin: “Dẫn chúng con ra ngoài, người nhất định sẽ được nở mày nở mặt”.
“Ta không hi vọng các con cho ta nở mày nở mặt, bớt kiếm chuyện là tốt rồi”, Sở Huyên liếc nhìn hắn, nói bằng giọng không mấy dễ chịu: “Ta nói trước cho con biết, đây là một tiểu nha đầu ngoan, con đừng truyền cho con bé thói hư tật xấu của mình”.
“Con có thói hư gì chứ?”, Diệp Thành bĩu môi.
“Còn nói không có?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hứng thú: “Không nói chuyện khác nữa, chúng ta nói chuyện trên Phong Vân Đài, ngươi nói xem lần trước ngươi đánh mấy tên thảm hại trên Phong Vân Đài, ngươi có biết có biết bao nhiêu người tìm sư phụ ngươi nói chuyện không hả?”
“Cái này mà cũng tính sao ạ?”, Diệp Thành lại lần nữa bĩu môi, “trận quyết đấu trên Phong Vân Đài là chiến đấu công khai, con không hề phạm quy, chẳng qua là ra tay hơi nặng thôi, chẳng liên quan gì đến con cả”.
“Ta không quan tâm”, Sở Huyên nhướng vai: “Dù sao ngươi cũng không được làm hư đồ tôn của ta”.
“Câu này của người sao lại sai sai nhỉ?”, Diệp Thành gãi đầu.
“Không sai gì hết, nếu như ngày nào Tịch Nhan cũng làm loạn ở bên