Woa!
Sáng sớm, Diệp Thành xoa mặt rồi bò dậy từ trên tảng đá.
Đầu tiên hắn lắc đầu, sau đó sầm mặt nhìn Tiên Hoả trong vùng Đan Hải: “Ta nói này, ngươi đừng có lần nào cũng đánh vào mặt ta có được không?”
Tối hôm qua, khi Diệp Thành đánh thử lại bị Tiên Hoả tát thật mạnh vào mặt, không chỉ đêm qua mà bao nhiêu lần đánh thử, mặt hắn hầu như đều được “quan tâm đặc biệt”.
“Đánh méo mặt ta rồi”, Diệp Thành cầm chiếc gương nhỏ lên nhìn trái nhìn phải.
Lại nhìn đến Tiên Hoả, nó làm như không có chuyện gì xảy ra, không biết là do sai sót hay vì khuôn mặt Diệp Thành quá đáng ghét mà lần nào nó cũng đánh cực kỳ nhanh, chuẩn, mạnh, cảm giác bị đánh vào mặt không dễ chịu gì.
Sau đó Diệp Thành cất gương đi, trở mình nhảy xuống khỏi tảng đá, chạy một mạch tới nơi Sở Linh đang bế quan.
Cả tháng nay, đây là điều mà ngày nào hắn cũng làm.
Sở Huyên đã nói rồi, khi nào Sở Linh xuất quan, hắn mới được xuống núi.
Vậy nên hắn muốn xuống núi đi dạo thì ngày nào cũng phải chạy đến xem thử, nếu Sở Linh xuất quan thì hắn mới tự do.
Không lâu sau, Diệp Thành đã lại tới trước cổng đá nơi Sở Linh đang bế quan.
Nhìn cổng đá đóng chặt, Diệp Thành gãi đầu: “Vợ ơi đừng vậy