“Không thể trách ngươi, sớm muộn gì hắn cũng biết thôi”, Bàng Đại Xuyên bỏ lại câu này rồi ra khỏi Vạn Bảo Các như một cơn gió: “Mau đi tìm sư thúc Sở Huyên của người đi”.
Ở bên này, Diệp Thành đã đi thẳng tới Liệt Diệm Phong trong sự chỉ trỏ của người đi đường, tới thẳng chỗ ở của Hùng Nhị.
Vừa bước vào hắn đã thấy Hùng Nhị nằm trên giường bệnh, mấy người phía Đường Như Huyên, Tư Đồ Nam, Nam Cung Nguyệt hầu như đều ở đây.
“Diệp Thành?”, Diệp Thành vừa đi vào, Tư Đồ Nam đã nhíu mày: “Sao đệ lại xuống núi?”
Diệp Thành không trả lời mà nhẹ nhàng đi tới bên giường Hùng Nhị.
Hùng Nhị bị thương rất nặng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, toàn thân bê bết máu, chỗ nào cũng thấy vết thương, hơn nữa vết thương nào cũng phát ra ánh sáng u ám, làm tan tinh khí của hắn khiến cho vết thương lâu ngày không lành.
“Tên mập chết tiệt này, sao không đánh chết ngươi luôn đi?”, Diệp Thành mắng một tiếng rồi đặt tay trước ngực Hùng Nhị, Tiên Hoả lập tức xuất hiện, giúp hắn ta hoá giải sức mạnh đáng sợ đang hoành hành trong cơ thể.
“Diệp Thành, đệ…”
“Huynh đừng nói gì, đừng ai lên tiếng”, Diệp Thành ngắt lời Tư Đồ Nam, giọng điệu đều đều, tuy hắn nói với giọng rất bình tĩnh nhưng mọi người lại không khỏi rùng mình, bởi vì họ đã