“Hàng Long”, Diệp Thành rít lên, hắn sải bước lên phía trước tung ra một chưởng.
Gừ.
Đột nhiên có tiếng gầm của rồng vang lên, một hư ảnh Lôi Long xuất hiện, cuốn sạch cổ mộc và đá vụn xung quanh.
Rầm!
Rầm, rầm!
Vách đá kiên cố cách đó vài trượng trúng một chưởng của hắn và sụp đổ.
lúc này, Diệp Thành vừa thi triển Hàng Long xong, suýt chút nữa ngã ra đất.
“Tiêu hao quá lớn”, Diệp Thành kinh ngạc, hắn liên tục dốc vài bình linh dịch vào miệng, một đòn Hàng Long gần như tiêu hao toàn bộ chân khí trong vùng đan hải của hắn.
Quả nhiên, sau đòn công kích bá đạo cần sự hậu thuẫn lớn mạnh, mật pháp Hàng Long mặc dù mạnh mẽ nhưng với trạng thái lúc này của hắn, thi triển một lần đã đạt tới giới hạn, hắn không thể đánh ra được đòn thứ hai.
Linh dịch vào cơ thể, vì mật pháp Hàng Long tiêu hao gần như toàn bộ chân khí của hắn nên nhờ có linh dịch mà cơ thể dần hồi phục, thế nhưng cơn đau đớn hãy còn đó.
“Vẫn khiến mình bị thương rồi”, Diệp Thành xuýt xoa, “với sức mạnh hiện tại của bản thân mình thì chỉ có thể miễn cưỡng thi triển Hàng Long một lần”.
Trời gần sáng, Diệp Thành lại lần nữa dốc linh dịch vào miệng, sau đó hắn lẻn ra khỏi núi.
Về tới