“Ký chủ có độ phù hợp chín phần cũng bị hắn đánh thành ra thế này, tiểu tử này thật bá đạo”.
“Hay lắm, hay lắm”, phía Tư Đồ Nam lấy áo bào ra, ở phía dưới hò hét cổ vũ Diệp Thành.
“Sư huynh, bây giờ dừng lại được rồi đấy!”, Sở Huyên nhìn Dương Đỉnh Thiên với vẻ lo lắng, mặc dù sức chiến đấu Diệp Thành thể hiện ra khiến cô rất ngạc nhiên, nhưng là sư phụ, cô không muốn hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thêm nữa.
“Sư muội yên tâm, khi cần thiết ta sẽ hành động”, Dương Đỉnh Thiên trấn an.
“Sao có thể thế này?”, ở nơi sâu trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Thông Huyền Chân Nhân đã đứng ngồi không yên, ông ta nhìn ra ngoài, sắc mặt cực kỳ khó coi, dường như ông ta có thể nhìn thấy cảnh đại chiến của Diệp Thành và Doãn Chí Bình qua rất nhiều ngọn núi.
“Sư huynh! Ta thấy Diệp Thành cũng không tệ!”, một Thái thượng trưởng lão ở bên cạnh vuốt râu nói: “Để hắn làm Thánh tử cũng được”.
“Hắn không thể trở thành Thánh tử của Hằng Nhạc, ta cũng sẽ không bao giờ để hắn làm Thánh tử”, Thông Huyền Chân Nhân hắng giọng lạnh lùng vì ông ta tức giận, vì ông ta không thể chấp nhận được việc Diệp Thành mạnh hơn người ông ta