“Ừm, câu này nói rất đúng”, Tiêu Phong cười ha hả: “Người nào số phận long đong ắt sẽ được trời cao thương xót, những người như vậy đều là rồng phượng trong đám người, cũng giống như con vậy”.
“Tiêu sư bá đừng lấy con ra làm trò đùa mà”.
“Không phải ta lấy con ra làm trò đùa”, Tiêu Phong mỉm cười, vuốt râu: “Vậy chúng ta nói về chuyện áo giáp đi.
Tiêu sư bá của con sinh ra trong gia đình tướng soái, phụ soái trong trí nhớ của ta hầu như không bao giờ cởi bỏ áo giáp.
Ông ấy từng nói, cho dù thống lĩnh tam quân cũng phải chuẩn bị sẵn sàng ra chiến trường bất cứ lúc nào, dù chỉ kéo dài hai ba phút thôi cũng có thể ảnh hưởng đến kết quả trận chiến, vậy nên, bất giác ta cũng có tật xấu này.
Tu sĩ cũng có chiến tranh, hơn nữa còn tàn khốc hơn thế giới người phàm rất nhiều, tu sĩ thế hệ chúng ta cũng phải sẵn sàng ra chiến trường bất cứ lúc nào”.
Diệp Thành nghe thấy những lời này thực sự cảm động.
Mặc dù Tiêu Phong đã cố gắng hết sức che giấu, nhưng Diệp Thành vẫn ngửi được mùi lệ khí rất rõ trên người ông, đó là lệ khí có một không hai được luyện ra từ trên chiến trường, có thể nói Tiêu Phong đã tham gia chiến tranh tu sĩ quy mô lớn không chỉ một lần.
“Tiểu tử à!”, khi Diệp Thành đang im lặng suy nghĩ thì Tiêu Phong đã