Sau tiếng ầm đó, bức tường thật sự sụp đổ khiến Lăng Tiêu giật mình, người run lên.
Không chỉ hắn mà Tiêu Tương đang tu luyện ở tiểu uyển sát vách cũng giật mình, bức tường đột nhiên sụp đổ khiến cho tiểu uyển của cô và khu vườn nhỏ của Diệp Thành hoàn toàn thông nhau.
“Xin lỗi, thực sự xin lỗi”, Diệp Thành cười lúng túng: “Ta trượt tay đánh lệch”.
“Giật cả mình”, Lăng Tiêu tức giận lườm Diệp Thành, mặc dù ngoài mặt tỏ ra như vậy nhưng trong lòng hắn lại rất vui! Một chưởng này của Diệp Thành thật sự quá tuyệt!
“Không sao”, Tiêu Tương trong tiểu uyển bên cạnh cười gượng, sau đó cầm linh kiếm lên, xoay người bước vào lầu các.
“Người ta đi rồi vẫn còn nhìn à”, thấy Lăng Tiêu vẫn chăm chú nhìn Tiêu Tương đi vào lầu các, Diệp Thành không khỏi lườm hắn ta: “Ta nói rồi mà ngươi còn không thừa nhận.
Bây giờ ổn rồi đó, ta giải quyết cho ngươi rồi”.
“Hôm khác mời ngươi uống rượu”, Lăng Tiêu cười tươi.
“Vậy ngươi nói cho ta biết ngươi chỉ chơi đùa nhất thời thôi hay là thật lòng?”, Diệp Thành nhìn Lăng Tiêu với vẻ tò mò.
“Coi… Coi như là yêu từ cái nhìn đầu tiên đi!”, Lăng Tiêu ngượng ngùng gãi đầu: “Bao năm nay ta đã thấy rất nhiều kiểu nữ nhân ở Đan Thành, nhưng không có ai mang lại cho ta cảm giác kích động như cô ấy”.
“Vậy ngươi có thể chấp nhận