Diệp Thành giật mình, luồng sức mạnh long hồn mặc dù không lớn nhưng lại mang theo sức mạnh dồi dào.
“Bắt đầu”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn giơ tay xoè năm đầu ngón tay sau đó xoay chuyển sức mạnh Long hồn ngưng tụ trong lòng bàn tay, lòng nhẩm niệm môn pháp Thái Hư Động mà Thái Hư Cổ Long truyền cho mình.
Roẹt! Roẹt!
Ngay sau đó, lòng bàn tay hắn xuất hiện lôi điện, vị trí to bằng lòng bàn tay bắt đầu méo mó, không gian đang nứt lìa, nếu không phải có sức mạnh của Long hồn trấn giữ thì nhất định sẽ xuất hiện khe nứt không gian.
Diệp Thành không dám sơ xuất, hắn hết sức thận trọng, hắn dùng môn pháp Thái Hư tạo ra hố đen không gian, hi vọng có thể đả thông bức màn chắn ở đây.
Roẹt! Roẹt!
Trong căn phòng chỉ toàn âm thanh này vang lên, trên bàn tay Diệp Thành chỉ có một không gian nhỏ chừng bằng bàn tay, cứ thế bắt đầu xuất hiện, thông đạo dị thường dẫn tới hố đen không gian kia từ từ mở ra.
“Hay đấy”, Diệp Thành sáng mắt, hắn vẫn không dám sơ xuất.
Đột nhiên, sức mạnh long hồn trong lòng bàn tay hắn biến mất, ồ không đúng, nói chính xác là nó bị một luồng sức mạnh thần bí bên trong cơ thể hắn đẩy đi.
“Đây…”, Diệp Thành sững người: “Sức mạnh long hồn đâu?”
Rầm!
Rồi Diệp