“Xem người nói kìa, đồ nhi của người là kiểu người nghĩ quẩn vậy sao?”
“Đúng là không phải”, Sở Huyên tìm một chỗ thoải mái rồi ngồi xuống, sau đó nhìn Diệp Thành với vẻ hứng thú: “Ngươi nói thật đi, có phải ngươi đã biết mình là người của Hạo Thiên thế gia từ trước rồi không?”
“Con không biết”, Diệp Thành nói rất thoải mái: “Con không phải người của Hạo Thiên thế gia, trước đây không phải, bây giờ không phải, sau này cũng không phải”.
“Sư phụ hiểu rồi”, Sở Huyên cười khẽ: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dòng máu trong người ngươi là của Hạo Thiên thế gia, đây là sự thật không thể chối cãi.
Dù ngươi có thừa nhận không thì ngươi cũng là người của Hạo Thiên thế gia”.
Diệp Thành không nói gì mà chỉ lấy bình rượu ra, nhàn nhã uống một hơi.
“Họ đi rồi”, thấy Diệp Thành như vậy, Sở Huyên cười khẽ, sau đó phất tay lấy ra một tấm lệnh bài, trên lệnh bài còn khắc hai chữ Hạo Thiên: “Hạo Thiên Huyền Chấn bảo ta đưa cho ngươi thứ này, đây là lệnh bài gia chủ của ông ta, có lệnh bài này, ngươi có thể hưởng chế độ đãi ngộ của gia chủ ở bất kỳ phân điện nào của Hạo Thiên thế gia”.
“Sư phụ giữ đi!”, Diệp Thành ung dung đáp.
Sở Huyên mỉm cười, đặt lệnh bài lên bàn: “Có một