Dù là vậy thì trong bóng tối hỗn loạn, không gian nứt lìa vẫn vang lên tiếng gào thét của Hắc Sơn Lão Nhân.
“Ôi trời, không ổn”, Thái Hư Cổ Long như nhìn thấy cảnh tượng ở phía này, nó thót tim, nên biết rằng trạng thái lúc này của Diệp Thành chỉ còn lại nửa cái mạng, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng trong khe nứt không gian.
Tiên Thiên Canh Khí, mở!
Ngay lập tức, Diệp Thành dù còn nửa cái mạng cũng mở áo giáp Tiên Thiên Canh Khí bảo vệ lấy cơ thể mình.
Thế nhưng áo giáp Tiên Thiên Canh Khí trông như kim cang khó phá trong không gian nứt lìa nhanh chóng kia lại như tờ giấy mỏng manh, vừa được tế gọi ra chưa lâu nó đã lập tức vỡ tan, cơ thể của Diệp Thành không còn lớp bảo vệ!
Phụt! Phụt! Phụt!
Máu tươi bay khắp nơi, cơ thể vốn dĩ đã tàn phế của hắn lại nhuốm thêm từng đường máu mới, rất nhiều phần xương bị lộ ra, nếu theo tốc độ này thì không quá một phút, hắn sẽ bị quện thành một cục thịt đỏ máu mất.
Lúc gấp gáp, mặt Diệp Thành mặt mày phẫn nộ, mắt trái còn đang chảy máu khẽ nhắm lại rồi lại lần nữa ngưng tụ đồng lực.
Tiên Luân Thiên Đạo, mở!
Sau tiếng hô của hắn, sức mạnh Tiên Luân Đồng Lực nhanh chóng được ngưng tụ ở bên mắt trái.
Đột nhiên, mắt trái của hắn biến thành hố đen, xung quanh nó còn có lôi điện bao quanh, không gian trở nên méo mó hình thành nên một vòng xoáy, và cũng vì sự chuyển động của vòng xoáy này mà cơ thể hắn cũng bị cuốn vào trong.
Không sai, hắn đã dùng Tiên Luân Thiên Đạo với chính mình thông qua việc đưa mình vào hố