Mộ phần này được lập khi Đan Hồn giết Diệp Thành, sau trận so tài tam tông, bọn họ từng nghĩ sẽ huỷ đi nấm mồ này nhưng lại bị Diệp Thành ngăn lại, hắn nói: Có lẽ sẽ có ngày dùng tới.
Hiện giờ quả thực phải dùng tới rồi.
Diệp Thành chết rồi, đến thân xác cũng bị cướp đi mất, chỉ còn lại nấm mồ lạnh băng.
“Muội phải đi tìm hắn”, khuôn mặt Sở Linh nhoà nước mắt, vẻ mặt bi thương.
“Còn Tịch Nhan nữa”, Sở Huyên ngấn lệ.
“Linh Nhi, muội tìm ở Nam Sở, ta tới Bắc Sở, dù phải tìm khắp đất trời cũng phải tìm ra cả hai người”.
…….
Phù!
Diệp Thành hả ra một hơi mang theo tàn khí, hắn từ từ mở mắt.
Mất ba ngày trị thương, thương thế của Diệp Thành đã bình phục, phần xương cốt và kinh mạch đứt lìa đã được nối liền.
Woa!
Diệp Thành vươn vai, hắn nhảy lên nhìn vào không gian: “Phải mất một thời gian để khôi phục Tiên Luân Đồng Lực, ta có cần đi dạo quanh đây không nhỉ?”
Nhưng hắn thật sự không dám đi lang thang trong này.
Thái Hư Cổ Long từng nói trong hố đen không gian đâu đâu cũng là cạm bẫy, chỉ cần không để ý sẽ mất mạng như chơi.
Có điều hắn vẫn tế gọi ra mười mấy viên linh châu chiếu sáng, hắn gọi ra thần thức thám hiểm thế giới này.
Diệp Thành đi rất chậm rãi, hắn rất thận trọng, không dám có bất cứ sơ xuất nào.
Không