“Thi Nguyệt muội muội, việc gì muội phải làm thế chứ?”, thanh niên tóc tím để lộ hàm răng trắng bóc, trong mắt hiện lên vẻ tà ác: “Hạo Thiên thế gia của muội bây giờ đã thế này rồi thì lấy gì để đấu với Âm Dương thế gia của ta? Chi bằng muội cứ theo ta, huynh đây sẽ đối xử tốt với muội”.
“Đừng có mơ”, ông già áo tím giận dữ hét lên.
“Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng”, trong mắt gã thanh niên tóc tím chợt loé lên tia lạnh lẽo: “Giết lão già này cho ta”.
Gã thanh niên tóc tím vừa dứt lời, hơn chục người đồng loạt sát phạt về phía ông già áo tím, còn hắn ta lại nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt với ánh mắt tà ác.
“Lão Dương”, thấy thế Hạo Thiên Thi Nguyệt vội vàng bước tới.
“Thi Nguyệt muội muội, đối thủ của muội là ta”, gã thanh niên tóc tím lập tức chặn Hạo Thiên Thi Nguyệt lại, trong mắt loé lên tia sáng phóng túng.
“Tránh ra”, Hạo Thiên Thi Nguyệt hừ lạnh, trong lòng bàn tay đã hội tụ vân hà, cô giơ tay lên đánh về phía hắn ta.
“Nể mặt mà còn không chịu”, gã thanh niên tóc tím quát lên một tiếng, hắn không lùi lại mà tiến lên, sau đó cũng vung ra một chưởng.
Ầm!
Hai chưởng va vào nhau, Hạo Thiên Thi Nguyệt lùi lại vài bước, máu tươi phụt ra, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt đến cực điểm.
Vèo!
Gã thanh niên áo tím như bóng ma, Hạo Thiên Thi Nguyệt còn chưa đứng vững đã lại bị thương, cô bị một chưởng của hắn ta đánh bay ngược lại,