“Đúng là không nhìn ra mà”, Diệp Thành lại chậc lưỡi, tiếp tục xem.
Sau Bích Du là Huyền nữ của Đan Thành, sau họ là Hoa Vân của Chính Dương Tông và Chu Ngạo của Thanh Vân Tông.
Vị trí sau tám mươi mới tới Thánh tử Âm Dương, Thánh nữ Tinh Nguyệt Cung và Thánh tử của Huyết Linh thế gia.
Vị trí thứ chín mươi mốt là Nhiếp Phong, sau hắn ta là Hàn Tuấn của Chính Dương Tông và Lý Tinh Hồn của Thanh Vân Tông.
Bốn người từ vị trí thứ chín mươi hai đến chín mươi lăm đều là người quen cũ: Từ Nặc Nghiên – Thánh nữ của Thất Tịch Cung, Trần Vinh Vân – thiếu thành chủ của Chú Kiếm Thành, Vi Văn Trác – thiếu chủ của Huyền Thiên thế gia, Ly Chương – thiếu chủ của Bắc Hải thế gia.
“Bốn người các ngươi cũng lợi hại lắm!”, Diệp Thành lại cảm thán, nhìn thấy tên bốn người họ trong bảng Phong Vân khiến hắn rất ngạc nhiên.
Bốn người họ còn có Huyền nữ của Đan Thành, Thánh tử Âm Dương, Thánh tử Huyết Linh và Thánh nữ Tinh Nguyệt đều là luyện đan sư.
Người ta nói mỗi người chỉ giỏi chuyên về một lĩnh vực, luyện đan sư chủ yếu là luyện đan, đa phần mọi người đều không giỏi chiến đấu, Diệp Thành không ngờ bọn họ là luyện đan sư mà cũng có tên trong bảng Phong Vân.
“Thế giới này thật sự rất tuyệt diệu”, Diệp Thành nhìn tên năm người còn lại, cơ bản đều chưa nghe nói tới bao giờ.
Hắn chỉ biết là xem từ đầu đến cuối vẫn không thấy tên Liễu Dật.
“Xem ra mọi người trong thiên hạ vẫn cho rằng Liễu Dật sư huynh là một tên vô dụng, mất tư cách lọt vào danh sách, nếu không với thực lực và thiên phú của huynh ấy chắc chắn sẽ xếp trước Hoa Vân và Chu Ngạo”, Diệp Thành cầm cuộn giấy rồi lẩm bẩm một mình.
Hắn biết bảng Phong Vân của Đại Sở cũng không toàn diện, bởi vì vùng đất tàng long ngoạ hổ này chắc chắn vẫn còn đệ tử ẩn thế, câu nói ‘cao thủ ở trong dân gian’ cũng không phải không có lý.
“Với sức chiến đấu của đạo hữu chắc chắn cũng được