“Ngươi đang tự tìm cái chết đấy”, Trường Thiên Chân Nhân giận dữ hét lên, uy lực mạnh mẽ lập tức xuất hiện khiến cho chiến đài nứt ra từng chút.
“Trường Thiên”, Thiền Uyên Chân Nhân hừ lạnh, khí thế đột nhiên xuất hiện, đẩy lùi toàn bộ uy thế của Trường Thiên Chân Nhân: “Đây là Thiền Uyên Cổ Thành, ngươi không được hỗn xược”.
“Hắn bắt đồ nhi của ta”, Trường Thiên Chân Nhân lạnh giọng quát.
“Lời này của tiền bối sai rồi”, Diệp Thành cười khẩy: “Chúng ta đã đánh cược, khi chúng ta cược ông không đứng ra, bây giờ thấy đồ nhi mình thua thì ông lại nhảy ra càm ràm, ông cho rằng phía tiền bối Thiền Uyên bị mù sao? Cược thì phải chấp nhận, ta sẽ lấy mạng hắn”.
Nói đến đây, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Nhưng ta là người tốt bụng, nếu ông đưa cho ta ba đến năm triệu thì ta sẽ cho qua chuyện này”.
“Ta thấy ngươi chán sống rồi”, Trường Thiên Chân Nhân tức giận, đột nhiên ông ta giơ tay lên, vươn về phía chiến đài.
Phụt!
Máu tươi bắn ra tung toé trên bục chiến đài, một cánh tay của Lý Tu Minh đã bị Diệp Thành bẻ gãy tại chỗ.
Shh!
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, tiểu tử này quá kinh khủng, hắn thật sự dám làm!
A!
Vài ba giây sau Lý Tu Minh mới phản ứng lại, hắn đau đớn gào thét thảm thiết.
“Không ngờ ngươi, không ngờ ngươi lại dám… Ta giết ngươi”, Trường Thiên Chân Nhân rống giận rồi lập tức xông lên chiến đài.
Phập!
Lại có máu bắn tung toé, Diệp Thành xử nốt cánh tay còn lại của Lý Tu Minh, mọi người có mặt đều