Hạo Thiên Huyền Chấn vội vàng đứng dậy, với tu vi và địa vị của ông mà ông vẫn chắp tay cảm tạ Diệp Thành: “Tiểu hữu, Hạo Thiên thế gia ta lại nợ tiểu hữu một ân tình rồi”.
“Chuyện nhỏ thôi mà”, Diệp Thành khẽ mỉm cười: “Nếu được, tiền bối có thể tặng cho vãn bối một bức tượng gỗ mà người đã khắc xong”.
“Tượng gỗ?”, Hạo Thiên Huyền Chấn sững người nhưng sau khi phản ứng lại, ông ta bất giác mỉm cười: “Đương nhiên được”.
Nói rồi, Hạo Thiên Huyền Chấn đem tượng gỗ khắc không lâu trước đó đưa cho Diệp Thành.
“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành cất tượng gỗ đi sau đó mỉm cười, nói: “Vậy con đi đây, xin tiền bối giúp con mở Truyền Tống Trận”.
“Tiểu hữu muốn đi sao?”
“Có một số chuyện cần con về xử lý”.
“Vậy sao? Vậy tiểu hữu đi theo ta”, Hạo Thiên Huyền Chấn sải bước đi trước, Diệp Thành chắp tay hành lễ với mấy người phía Hoa Tư rồi cũng đi theo.
Phía này, Hoa Tư không tỏ thái độ gì, chỉ có Hạo Thiên Thi Nguyệt là há miệng thẫn thờ, thế nhưng Diệp Thành đã đi xa rồi, bóng hình hắn biến mất nhưng hình ảnh hắn lại in sâu trong tâm trí cô.
Thấy vậy, Hoa Tư ở bên khẽ cau mày, bà ta mỉm cười nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt: “Nguyệt Nhi, không phải con thích hắn ta rồi chứ?”
Hạo Thiên Thi Nguyệt không nói gì chỉ khẽ nheo mắt mím môi, tay bấm vạt áo.
Mặc dù cô không nói gì nhưng vẻ mặt và hành động lại nói lên tất cả.
Có điều không biết Diệp Thành sau khi