Thấy vậy, Diệp Thành vừa định cầm roi sát phạt tới thì chợt cảm nhận thấy có hai luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ xuất hiện, vả lại khí tức còn mạnh hơn của lão già này.
“Một người ở cảnh giới Không Minh tầng thứ năm, một người ở cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu”, thấy hai kẻ ở cảnh giới Không Minh sát phạt tới, Diệp Thành lập tức cất roi đi, hắn không nói lời nào, cứ thế quay đầu bỏ chạy.
“Tần Vũ?”, một người vừa sát phạt tới nhận ra Diệp Thành, vì khi ở Thiền Uyên Hội Minh hắn từng gặp Diệp Thành.
“Ôi trời”, bị nhận ra, Diệp Thành lập tức tăng nhanh tốc độ.
“Đứng lại”, phía sau vang lên tiếng nạt nộ, đó là một lão già mặc mãng bào, vung tay tế gọi ra một đại võng lấp lánh linh quang, đại võng đó rất kì dị, trong chốc lát đã phủ cả nghìn trượng, ập từ trên trời xuống muốn giam giữ Diệp Thành lại.
“Loại lưới rách này mà đòi nhốt ta sao?”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn bước ra một bước mười mấy trượng, thi triển Thái Hư Thần Hành Thuật, roẹt một tiếng đã chuồn ra cách đó cả trăm trượng và nhảy ra khỏi phạm vi bao trùm của đại võng.
“Băng phong vạn lý”, Diệp Thành vừa nhảy ra khỏi đó thì nghe thấy đằng sau có tiếng hô.
Chỉ thấy tiếng hô vừa dứt, bầu hư không mênh mang kia bắt đầu phủ thêm lớp hàn băng bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được, vả lại tốc độ mỗi lúc một