Thấy thế, vẻ mặt người nhà họ Viên đều kinh hãi: “Cùng lên đi”.
Diệp Thành ở bên này đã kìm nén một lúc, mặt hắn đỏ bừng, sau đó một tiếng rồng gầm điên cuồng vang lên, sóng âm đáng sợ mang theo tiếng gầm thét vang dội của bạo long, ngay cả không gian cũng biến dạng.
Phụt! Phụt! Phụt!
Những người nhà họ Viên xông lên lập tức ngã xuống hàng loạt, tu vi của hầu hết bọn họ đều ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, tầng thứ hai, nhưng tu vi linh hồn lại kém Diệp Thành quá xa, một đòn tấn công vào linh hồn như vậy không mấy người chịu được.
Lúc này, cho dù người nào còn đứng được thì đầu cũng đau nhói, lảo đảo tại chỗ.
Đương nhiên Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn lấy roi đánh Đả Thần Tiên và gậy rang sói xông vào đám đông, mỗi lần ra tay đều khiến một người nhà họ Viên ngã xuống, không ngờ mấy trăm người nhà họ Viên lại chẳng thể ngăn nổi hắn.
“Mau, mau sử dụng Chu sát đại trận đi, giết hắn…”
“Muốn ăn đánh đây mà”, kẻ ở cảnh giới Không Minh bên phía nhà họ Viên còn chưa dứt lời đã bị Diệp Thành vung gậy rang sói đánh bay lên trời.
Nhưng nhà họ Viên vẫn sử dụng Chu sát trận, sát trận xoay tròn lơ lửng trên không trung, triện văn di chuyển, ánh sáng chói loá, từng đạo thần mang đáng sợ nhanh chóng ngưng tụ.
“Không có người ở cảnh giới Không Minh chống đỡ sát trận, ngươi chẳng làm được gì cả”, Diệp Thành ra tay hung hãn, khí huyết ngút trời, không dưới một trăm đạo hào quang loé lên, nhìn kỹ lại thì đó là từng loại binh