Do vậy ông ta chẳng phải kiêng dè gì, điều ông ta quan tâm duy nhất chính là Viên Hạo, còn cái gì mà Viên Sương hay Viên Diểu sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến ông ta.
Cũng chính vì vậy ông ta mới ngắm chuẩn cơ hội ra tay, cũng vì vậy ông ta mới khiến Diệp Thành trở tay không kịp.
Mấy người phía Viên Thương ở bên cũng nhận được truyền âm ở giây phút trước đó nên lập tức bay tới với sát khí ngút trời.
Ha ha ha…
“Hiểu nhầm, tất cả đều là hiểu nhầm cả thôi”, thấy tất cả vây tới, Diệp Thành bật cười, hắn vô thức lùi về sau, không có Viên Hạo trong tay, hắn không có bùa hộ mệnh nên hậu quả rất khó có thể tưởng tượng.
Diệp Thành vừa dứt lời, chỉ thấy Thương Minh Thượng Nhân vung tay sát phạt tới.
Phụt!
Ngay lập tức, Diệp Thành hoá thành làn khói xám.
“Ở ngọn núi phía đối diện, đuổi theo”, sau khi diệt phần phân thân của Diệp Thành, Thương Minh Thượng Nhân bay vào hư không, cứ thế lao về ngọn núi nhỏ ở phía đối diện như biết được bản thể của Diệp Thành ở đâu thông qua phần phân thân của hắn.
“Nhất định phải khiến hắn hồn bay phách tán”, người của nhà họ Viên phẫn nộ ngút trời, bọn họ xông tới ngọn núi ở phía đối diện.
“Mẹ kiếp, bị lật lại rồi sao?”, trên ngọn núi ở phía đối diện, thấy hành tung bá đạo kia, Diệp Thành lập tức bỏ chạy.
Không sai, vì bảo toàn tính mạng, hắn đương nhiên không thể dùng bản thể ra tay mà phái một phần đạo thân tiến lên trước còn mình thì vơ