Ngay sau đó, một bóng người chật vật chạy ra, nhưng không phải lão già thô tục mà là Diệp Thành.
Được rồi! Từ sau khi vào núi đánh nhau một trận, lão già kia như sống lại, một chưởng đã khiến Diệp Thành mắt nổ đom đóm, sau ba đến năm hiệp, hắn quay đầu bỏ chạy.
Lão già kia đuổi theo phía sau, trong tay còn có thêm một thứ khác.
Nhìn kỹ lại thì thấy là một cây phù trần, tuy không còn mấy cọng lông nhưng lại là thứ binh khí đáng sợ, có thể xoay chuyển càn khôn, nghịch chuyển âm dương, vừa nãy Diệp Thành đã bị nó đánh thê thảm.
“Lão tử không ra uy thì ngươi lại coi là chuột nhắt!”, lần này đổi lại là lão già đuổi theo Diệp Thành chửi mắng.
“Lão già đáng chết, có bản lĩnh thì đừng dùng phù trần nữa”.
“Thằng nhãi ngươi có bản lĩnh thì đừng dùng roi sắt nữa”.
Tiếng mắng chửi của hai người không ngừng vang lên, đến nỗi những tu sĩ lên đỉnh Tử Sơn xem kịch đi được nửa đường nhìn thấy hai kẻ ngốc chạy qua chạy lại trong hư không cũng bất giác dừng lại.
Cứ thế, hai người một người đuổi một người chạy, không biết đã chạy tới chỗ nào.
Cho đến đêm, một tiếng nổ truyền ra từ trong khe núi vắng vẻ, khi đi ra lần nữa người bị đánh đã đổi thành lão già, vì phía sau lão ta có những hai Diệp Thành đuổi theo.
“Chạy à, chạy nữa đi!”, hai Diệp Thành một người cầm roi, một người cầm gậy răng sói, vừa đuổi theo vừa chửi bới.
“Ngươi… chơi xấu”, lão già thô bỉ bị đánh mặt mũi sưng vù, lăn lộn trong hư không.
Vừa nãy đang đánh nhau, bỗng nhiên Diệp Thành biến thành hai người, thế