“Đó là lúc trước, từ sau trận chiến ở cổ thành Thiền Uyên, thứ hạng của huynh trong bảng Phong Vân đã được công nhận là xếp thứ năm mươi rồi”.
“Là vậy à!”
“Lần này may nhờ có Tần Vũ đạo hữu giúp đỡ nên chúng ta mới có thể thoát khỏi nguy hiểm”, Tử Yên lại mỉm cười lên tiếng.
.
ngôn tình tổng tài
Ồ?
Lời này của Tử Yên khiến Lăng Hạo lại liếc nhìn Diệp Thành, nhưng khoé miệng hắn ta lại mang theo nụ cười bỡn cợt: “Tần sư huynh, mặc dù hai ta chỉ hơn kém nhau một bậc, nhưng không có duyên gặp gỡ, không biết sau buổi yến tiệc huynh có thể nể mặt so tài cùng ta không?”
Lời này vừa dứt, Diệp Thành không khỏi nhướng mày.
Hắn thông minh cỡ nào, đương nhiên hiểu ẩn ý trong lời Lăng Hạo nói.
Hắn ta ghét xếp hạng của mình trên bảng Phong Vân thấp nên muốn nhân cơ hội này để thăng thứ hạng.
Bọn họ đều là thiên tài, chỉ kém một bậc, đương nhiên hắn ta không phục.
“Yên Nhi”, Diệp Thành đang cân nhắc thì một giọng nói khe khẽ vang lên từ nơi sâu trong linh sơn.
“Tỷ, đi thôi đi thôi, gia gia sốt ruột rồi”, Thanh Vân vội vàng thúc giục, đẩy Tử Yên đi, nhưng đi được hai bước cô ấy lại mỉm cười với Lăng Hạo: “Lăng sư huynh, phiền huynh tìm một chỗ nghỉ ngơi cho Tần Vũ đạo hữu giúp muội nhé”.
“Không cần tìm chỗ nghỉ ngơi đâu, ta còn có chuyện phải làm…”, Diệp Thành bước lên, nhưng còn chưa nói xong Tử Yên và Thanh Vân đã bay về