“Chí ít thì hắn cũng sẽ không thua”, Thiên Tông Lão Tổ không nói rõ, chỉ trả lời nước đôi như thể vẫn rất tự tin về thực lực của Lăng Hạo, cho dù không đánh lại được Diệp Thành thì cũng có thể đảm bảo không bị trận.
Bát Hoang Chưởng!
Khi Thiên Tông Lão Tổ vừa dứt lời, tên súc sinh Diệp Thành lại lần nữa ra tay, hắn vẫn tung ra đòn Bát Hoang vô địch.
Phụt!
Lăng Hạo phun ra máu lảo đảo lùi về sau.
Hắn vẫn có ý thức của việc chiến đấu, biết mình đã coi thường Diệp Thành, trong lúc lùi về sau, hắn không ngừng kết thủ ấn, từng đạo thần thông khủng khiếp cứ thế liên tiếp hướng về phía Diệp Thành.
Bát Hoang!
Bát Hoang!
Diệp Thành vẫn tỏ ra như kẻ vô địch, hắn cứ thế liên tiếp tung ra quyền chưởng, khí huyết ngút trời khiến toàn thân hắn như có ngọn lửa cháy rực.
Cho dù ập vào mặt hắn là chưởng ấn chưởng ảnh hay kiếm khí đao mang thì đều bị hắn phá tan.
“Tên tiểu tử này là quái thai gì chứ?”, phía này, Sở Thiên Chấn và chư vị trưởng lão của Thiên Tông thế gia lại lần nữa tặc lưỡi, uy lực của nắm đấm thật sự bá đạo như thể đánh vào đệ tử xuất sắc nhất của Thiên Tông thế gia mà như chơi vậy.
“Đệ tử trên bảng xếp hạng Phong Vân quả nhiên không phải vừa”, có trưởng lão tặc lưỡi lên tiếng.
“Lăng Hạo cao ngạo, bị đánh một chút cũng không phải ghê gớm gì”.
Khi bọn họ đang nói chuyện thì Diệp Thành đã lại lần nữa ra tay, vẫn là đòn Bát Hoang Chưởng.
Rầm!
Một chưởng của hắn vô