Hiện trường lúc này cũng chỉ có Tử Yên và Thanh Vân là điềm tĩnh hơn mọi người vì bọn họ đã từng thấy Diệp Thành mạnh tới mức nào.
“Ra ngoài cho ta”, khi tất cả còn đang trầm trồ, Diệp Thành đã hắng giọng, mấy chục loại binh khí cùng lúc rung lên, phát ra ánh sáng chói loá, khí thế kết nối với nhau, uy lực khủng khiếp khiến không gian hỗn loạn.
Cũng vì không gian hỗn loạn nên Lăng Hạo đang di chuyển trong không gian, định đánh ra một chưởng thì lập tức bị ép ra ngoài.
Phụt!
Vừa ngã ra khỏi không gian, Lăng Hạo lập tức phun ra máu, toàn thân đầm đìa máu.
“Ra rồi à?”, Diệp Thành hai tay khoanh trước ngực nhìn Lăng Hạo với vẻ mặt hứng thú.
“Ngươi có thể ngự động nhiều binh khí như vậy cùng lúc?”, rõ ràng Lăng Hạo mặt tái mét cũng phải kinh ngạc bởi hành động của Diệp Thành.
“Không lãng phí thời gian với ngươi nữa”, Diệp Thành nhếch miệng cười, hắn lại lần nữa di chuyển, mười mấy pháp khí rung lên, giáng xuống từ hư không, khí thế mạnh mẽ vô cùng, cho dù là một ngọn núi thì cũng sẽ sụp đổ bởi khí thế đó.
“Ngươi cũng đánh giá mình cao quá đấy”, Lăng Hạo hắng giọng, chắp hai tay lại sau đó nhanh chóng kết ấn, vì hắn không ngừng kết ấn nên không gian lại lần nữa không yên bình.
“Không gian, dịch chuyển”, sau tiếng hô của Lăng Hạo, mấy chục pháp khí đang giáng từ trên trời xuống lại biến mất toàn bộ.
“Ôi trời”, Diệp