“Chẳng trách”, Thiên Tông Lão Tổ nở nụ cười bất lực: “Chẳng trách ngươi có thể dễ dàng đánh bại Lăng Hạo, chẳng trách bao nhiêu tu sĩ cảnh giới Không Minh của Bắc Chấn Thương Nguyên cũng không làm khó được ngươi, chẳng trách ngươi có thể dẫn ra được thiên kiếp có một không hai”.
“Tiền bối, mọi người đều nói con là ma, người nghĩ như thế nào về chính và tà?”, Diệp Thành vừa nói vừa nhìn lão tổ Thiên Tông.
“Làm gì có chính và tà”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười hiền hậu: “Nếu thật sự muốn ta nói thì nắm đấm mạnh mẽ là chính, thực lực yếu ớt là tà.
Vì đây là thế giới kẻ mạnh làm chủ, kẻ yếu không có quyền lên tiếng”.
“Thật trùng hợp, quan điểm của con cũng giống tiền bối”, Diệp Thành cười vui vẻ.
“Ngày đó ngươi bị vây giết tứ phía, ta nghe nói rất nhiều rồi.
Tiểu tử, đây chính là hiện thực tàn khốc, nếu ngươi ở cảnh giới Chuẩn Thiên, có lẽ không ai dám nói ngươi là ma.
Quy luật tàn khốc là như thế, muốn xoay chuyển thì ngươi phải từng bước bước lên đỉnh phong và đặt ra quy tắc của riêng mình”.
“Vì vậy con đang nỗ lực đây, còn nữa, mong tiền bối hãy giữ bí mật về thân phận thật sự của con”.
3
“Đó là đương nhiên”, Thiên Tông Lão Tổ cười thoải mái, chân thành nói: “Ngươi là quý nhân của Thiên Tông thế gia, lão phu nợ ngươi một ân huệ lớn, Thiên Tông thế gia nợ ngươi một ân huệ lớn.
Khi nào ngươi cần tới lão phu, chắc chắn Thiên Tông thế gia sẽ toàn lực trợ giúp”.
“Lão nhân gia, người đừng thất hứa nhé!”
“Một lời của lão phu, tứ mã nan truy”.
Bùm! Đoàng!
Khi hai người nói chuyện, tiếng nổ đùng đoàng bên ngoài vẫn liên tục vang lên, chưa từng dừng lại.
Dù là trưởng lão hay đệ tử của Thiên Tông thế gia