Sau khi thu lại ánh mắt, Diệp Thành lại nhìn vào kết giới của Thiên Tông thế gia, hắn nhận ra có rất nhiều khe hở trên kết giới, kết giới này bị công phá là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
“Nếu như để Thiên Tông Lão Tổ duy trì kết giới thì lại khác”, Diệp Thành thầm nhủ, hắn thầm nghĩ kết giới của Thiên Tông thế gia không phải không đủ kiên cố mà vì người duy trì kết giới chưa có đủ đạo hành.
“Tần Vũ”, khi Diệp Thành còn đang mải nhìn kết giới thì một tiếng gằn giọng rít lên.
Tới khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì mới phát hiện Lăng Hạo đang đùng đùng xông tới, sắc mặt khó coi đến mức kinh người.
Chẳng phải vì thua nên hắn mới tức giận như vậy sao.
“Ngươi tỉnh rồi?”, thấy sắc mặt Lăng Hạo khó coi, Diệp Thành bất giác ho hắng.
“Ta không phục, ngươi phải chiến lại với ta”.
“Đối mặt với đại địch của Thiên Tông thế gia mà ngươi còn tâm trạng đánh nhau với ta sao?”, Diệp Thành cứ thế ngó lơ tên này: “Ngươi giỏi thế thì đợi lát nữa Thị Huyết Điện tấn công vào đây ngươi tìm tên nào ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà đánh”.
“Ngươi…”, Lăng Hạo bị chặn họng, mặt mày đỏ gay.
“Nào, nào, chúng ta cùng bàn bạc một chuyện”, phía này, Diệp Thành không coi mình là người ngoài, hắn rất tự nhiên đặt cánh tay lên người Lăng Hạo, tươi cười gian giảo: “Đợi lát nữa ngươi đi cùng ta, chúng ta cùng đánh một trận hoành tráng, những đồ cướp được thì chia ngươi một nửa, ta một nửa”.
“Chỉ dựa vào ngươi?”, sắc mặt