Phụt! Phụt! Phụt!
Ngay sau đó, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện lập tức bị nhấn chìm, bọn họ không kịp lùi về sau, lập tức hoá thành vũng máu, đến cả kẻ mạnh ở tầng thứ chín cảnh giới Không Kinh cũng không dám tiến lên nửa bước.
Hai bên còn chưa chính thức giao chiến mà Thị Huyết Điện đã bị trận đồ mạnh mẽ kia đánh cho tới mức không kịp trở tay.
“Là ai tế gọi ra trận đồ bá đạo này?”, thấy trận thế hỗn loạn bên Thị Huyết Điện, kẻ mạnh của Thiên Tông thế gia lần lượt ngẩng đầu nhìn trận đồ, tất cả mọi người đều ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.
“Ngươi kiếm đâu ra trận đồ này vậy?”, trên đỉnh linh sơn của Thiên Tông thế gia, Lăng Hạo kinh ngạc nhìn vào hư không.
“Nhặt được”, Diệp Thành tuỳ hứng đáp lời, quả thực là hắn nhặt được, là hắn nhặt được từ Âm Sơn Lão Vu, hôm đó, sau khi Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân rời đi, hắn cứ thế nhặt luôn trận đồ này về tay mình.
Phụt! Phụt!
Trong hư không mờ ảo, từng mảng trời nhuốm đỏ máu.
Diệp Thành và Lăng Hạo né trên đỉnh linh sơn, chúng tế gọi ra trận đồ mạnh mẽ khiến Thị Huyết Điện vừa xông và đã phải chịu thiệt thòi, rất nhiều kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh đều bị nhấn chìm trong đó.
Tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư lại chẳng phải nói, tiếng kêu gào vang lên liên tiếp.
Khốn khiếp!
Tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Thị Huyết Điện lập tức gằn lên nạt nộ, binh khí bản mệnh mạnh mẽ bắn ra thần quang quét về phía trận đồ cũ kỹ kia.
Có điều, pháp khí bản mệnh của hắn đánh vào hư không, roẹt một