Nghe vậy, Diệp Thành ở vị trí ngồi đang mải lau một viên linh châu thì bất giác ngẩng đầu, nhìn Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân ở bên với vẻ mặt khói hiểu, hắn thắc mắc: “Tại sao không xẻ đá ngay trước mặt mọi người thì phải trả cái giá gấp ba lần?”
“Đương nhiên phải vậy rồi”, Thái Ất Chân Nhân giải thích: “Không ai biết bên trong có bảo bối, nếu như bên trong có bảo bối hay ho thì Thiên Long Cổ Thành có lẽ còn có thể trả cái giá cao hơn để mua lại nó cho nên mới đặt ra quy định này, đương nhiên, ngươi cũng có thể không xẻ đá nhưng phải trả cái giá gấp ba lần đem về tự xẻ, tới lúc đó, có bảo bối hay không thì người ngoài cũng không biết”.
“Đây…đây chẳng phải là điều ước bá vương sao?”, Diệp Thành bất giác lên tiếng.
“Chẳng còn cách nào khác, ai bảo người ta giỏi?”, Ngô Tam Pháo lên tiếng.
“Xẻ, xẻ luôn đi”, một lão già đeo mặt nạ khác cũng lên tiếng, một triệu linh thạch không phải con số nhỏ, nếu không xẻ trước mặt mọi người thì phải bỏ ra ba triệu linh thạch, kể cả là ông ta cũng nuốt không trôi.
Trên vân đài ở phía trung tâm, được sự cho phép của lão già kia, Ông lão họ Dạ mới lật tay lấy ra một thanh thạch đao.
Ngay sau đó, cánh tay ông ta hạ xuống, tảng đá lập tức bị xẻ ra.
Tiếp đó, Ông lão họ Dạ không ngừng phất tay, tốc độ rất nhanh, thủ pháp hết sức điêu luyện, sau từng nhát chém của ông ta, tảng đá to chừng vại rượu đã bị bổ xẻ như quả dưa.
Những người xung quanh đều im lặng quan sát, hi vọng có