“Cô nương à, chúng tôi vẫn còn một cái sọt gỗ này, cô có mua không?”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nghiêng đầu nhìn Bích Du bên trái Diệp Thành.
Lời này vừa thốt ra, Diệp Thành lập tức đưa tay đỡ trán, vẻ mặt ông đây không quen hai người.
Lại nhìn sang Bích Du, cô dứt khoát mặc kệ hai tên này.
Cô lẳng lặng cầm tượng gỗ trong tay, ngẩn ngơ nhìn nó, nhất là khi nhìn đến hai chữ nhỏ bé hơi mờ phía dưới, cô bất giác nở nụ cười ngốc nghếch, cười một lúc đôi mắt cô bắt đầu nhoà đi.
“Không phải cô gái này gặp chuyện gì khiến mình kinh hãi chứ?”, mặc dù không nhìn Bích Du nhưng Diệp Thành vẫn cảm nhận được sự kỳ lạ của cô, hắn không khỏi lẩm bẩm trong lòng.
“Ngươi ngồi ngay bên cạnh cô bé, tại sao lại khiến cô bé đau buồn như thế?”, đột nhiên một giọng nói từ hư ảo truyền âm vào đầu Diệp Thành.
Diệp Thành sững người: “Chuyện… Chuyện này liên quan gì đến ta?”
“Ngươi dám phụ con bé thì ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn”, khi Diệp Thành đang ngây người thì giọng nói ấy lại vang lên trong đầu.
Lời này vừa dứt, Diệp Thành giật bắn mình, vẻ mặt trở nên cực kỳ đặc sắc.
Trời đất chứng giám, lão tử với cô ấy không có quan hệ gì cả!
Rõ ràng Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân bên cạnh cũng nhận thấy sự bất thường của Diệp Thành, họ đồng loạt nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc.
Còn Diệp Thành thì đang đảo mắt