Ông lão họ Dạ cũng rất bất lực nhìn Ngưu Thập Tam đang ngồi ở ghế đối diện, trong mắt hiện rõ mấy chữ: Không trách ta được, bên trong không có bảo bối.
Không chỉ ông ta mà hầu như tất cả mọi người đều nhìn sang, bỏ ra hai triệu linh thạch mà lại chẳng nhận được gì, có vui không?
Để ta yên tĩnh!
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Ngưu Thập Tam đưa hai tay lên che mặt.
Mất mặt, thật sự quá mất mặt.
Toàn hội trường mặc niệm ba phút.
Từ lúc bắt đầu Đại hội đấu thạch đến giờ đến giờ, tảng đá được đấu với giá cao nhất đến khi xẻ ra lại chẳng có gì, vì thế mọi người đều đồng loạt mặc niệm cho Ngưu Thập Tam ba phút.
“Xem ra đêm nay ông ta không ngủ được rồi”, Ngô Tam Pháo xoa cằm, nói một câu với ẩn ý sâu xa.
“Có lẽ sau Đại hội đấu thạch này ông ta sẽ phát điên lên mất”, Thái Ất Chân Nhân cũng vuốt râu, thốt lên một câu thấm thía.
“Xem ra hai người đều là kẻ xấu xa”, Diệp Thành vẫn luôn vùi đầu lau linh châu bên cạnh thản nhiên nói.
Buổi đấu giá vẫn tiếp tục.
Nhưng buổi đấu giá tiếp theo diễn ra khá nhạt nhẽo, chủ yếu là vì hai triệu linh thạch cũng không xẻ ra được gì, mọi người không dám tăng giá nhiều, sợ mất linh thạch mà không nhận được gì.
Vì vậy trong mấy chục tảng đá tiếp theo, giá cao