Bầu không khí yên tĩnh trong vòng một giây thì tiếng mắng chửi vang lên tứ phía, người ta khạc nhổ ra cả bãi nước bọt.
Mùi hôi thối nồng nặc xực lên, bay khắp không gian nhỏ, bên trong tảng đá làm gì có bảo bối mà là một đống phân, một đống phân rất…to.
Khắp nơi, người nào người nấy nôn oẹ.
Trên vị trí ngồi, Bích Du dùng khăn lau che đi mũi và miệng, khuôn mặt trông hết sức biểu cảm, mãi tới một giây trước cô mới hiểu ra ngụ ý của Diệp Thành.
Nghĩ tới đây, cô không quên liếc nhìn Diệp Thành ở bên, có lẽ vì quá ngượng nên Bích Du chợt đỏ bừng mặt.
“Mẹ kiếp, đúng là thú vị”, rõ ràng, Diệp Thành không hề chú ý đến biểu cảm của Bích Du, lúc này hắn đang bịt mũi và miệng nhưng cũng vừa trầm trồ với tảng đá kia.
“Cả đống to như vậy, không biết ém lâu chưa?”
“Đúng là đủ cho rất nhiều người ăn trong nhiều ngày”, Ngô Tam Pháo nói một câu khiến Diệp Thành và