“Chính là ý này, binh khí hỗn độn, hỗn độn chi đạo”, Diệp Thành mỉm cười, hắn nhắm mắt nhẩm niệm kiểm soát tiên hoả thiên lôi tôi luyện Đại La Thần Thiết, ý niệm trong đầu cứ thế diễn hoá đại đỉnh chi đạo.
Hỗn độn thái cực tới thiên địa vạn vật, thiên địa vạn vật rồi lại tới hỗn độn thái cực.
Diệp Thành cứ thế xoay vần trong vòng tuần hoàn này và chìm vào trạng thái hết sức kì diệu.
Đây là một quá trình lâu dài.
Trong quá trình này, Đại La Thần Thiết rắn chắc kia dưới sự tôi luyện của tiên hoả và thiên lôi dần dần thành hình, từ hình thái không theo quy tắc nào dần hình thành hình ảnh ban sơ của cái vạc.
Thời gian cứ thế dần trôi, một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ trôi qua…
Diệp Thành giống như cây lao đứng im tại chỗ, không biết tới bao giờ, Đại La Thần Thiết bắt đầu rung lên, khí tức huyền diệu lan ra, có âm thanh của đại đạo vang vọng, hoá ra hỗn độn vạn vật mang theo sự kì diệu, đó là long bàn xoay cuyển cửu thiên, phượng hoàng trong lửa lên tiếng hót, là bạch hổ rướn người gầm rú, là huyền võ khai mở tiên lộ…
“Tên tiểu tử này…”, Thái Hư Cổ Long ở cách đó không biết bao nhiêu dặm cũng như nhìn thấu được hiện tượng dị thường phía Diệp Thành, nó như nghe được thiên âm của đại đạo giao nhau.
“Là ta đã đánh giá ngươi thấp rồi”, Thái Hư Cổ Long lẩm bẩm: “Đến cả Đại Đế cũng không dám tiếp xúc với hỗn độn chi đạo, vậy mà