“Ta khuyên ngươi đừng đuổi theo nữa, cẩn thận bàn tay đẫm máu kia bắt ngươi về Thập Vạn Đại Sơn”.
“Thật sự cho rằng Thiên Chiếu của lão tử là vô ích sao?”, Diệp Thành cười khẩy, khí huyết dồi dào lại bốc lên như ngọn lửa, hắn lao vụt đi đuổi theo Nam Minh Ngọc Thu như một đạo thần mang màu vàng.
“Ngươi đừng đuổi theo nha đầu đó nữa được không?”, Thái Hư Cổ Long mắng to: “Nam Minh Ngọc Thu đó có quan hệ gì với ngươi? Lẽ nào chỉ vì chuyện này mà ngươi không tiếc hao tổn thọ nguyên sử dụng cấm thuật Tiên Luân sao?”
“Ít nhất ta cũng phải tìm ra chân tướng”, Diệp Thành lại bắt đầu ương ngạnh: “Ta ghét cảm giác chẳng hay biết gì thế này.
Hứng thú về Thập Vạn Đại Sơn của ta đã lên tới cực điểm rồi”.
“Vớ vẩn”, Thái Hư Cổ Long đột nhiên quát: “Đến Nam Minh Ngọc Thu cũng trúng chiêu, ngươi làm thế này chẳng phải là đang tự tìm đến cái chết sao?”
“Nhưng ta không cam tâm”, Diệp Thành lại thiêu đốt tinh huyết, thoáng chốc đã rút ngắn được khoảng cách vài trăm trượng với Nam Minh Ngọc Thu.
Phía trước, bàn tay kia và Nam Minh Ngọc Thu đang một đuổi một chạy vào trong quần núi.
Ầm! Ầm!
Chẳng mấy chốc, trong quần núi liên tiếp vang lên tiếng nổ, đến khi Diệp Thành chạy vào thì hàng chục ngọn núi lớn đã sụp đổ.
Lại nhìn bàn tay đẫm máu, nó vẫn lúc ẩn lúc hiện, như có như không, mỗi lần Nam Minh Ngọc Thu xuất chiêu đều không đánh được tới nó.
“Để ta đi”, Diệp Thành lao lên