Phong thần quyết!
Diệp Thành đuổi theo, hắn như cơn gió, nhanh tới mức vô ảnh.
Phụt!
Máu tươi cứ thế bắn ra, phấn đầu của Dương Tam Thiếu đã lìa khỏi cơ thể, hắn chết mà không kịp có bất cứ phản ứng nào, kể cả khi ngã xuống từ trên cao thì trong đôi mắt hắn vẫn mang theo cái nhìn kinh ngạc.
“Ngươi đáng chết”, người đàn ông trung niên mặc đồ đen cũng tức tối gầm lên, ông ta lập tức rút cung tên, một tiễn như thần mang bắn vào hư không.
“Lão tử không có thời gian mà chơi với mấy kẻ điên các người”, Diệp Thành tung chưởng đánh tan mũi tên kia rồi quay người bay vào hư không như một đạo thần mang.
“Giết thiếu gia nhà ta mà còn muốn chạy sao?”, gã đàn ông trung niên lập tức đuổi theo và không quên truyền âm cho lão già mặc đồ đen: “Mau, truyền tin cho Dương Các Lão, bảo ông ta bao vây Tần Vũ”.
“Được…được”, lão già mặc đồ đen sợ hãi tới mức tái mét mặt mày, Dương Tam Thiếu là hậu bối ưu tú nhất của nhà họ Dương vậy mà mới chỉ ra ngoài để rèn luyện mà đã bị tiêu diệt.
Thân là hộ về của Dương Tam Thiếu, ông ta khó hòng thoát tội, hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng.
Ngay lập tức, ông ta bóp nát một miếng ngọc giản triệu gọi những kẻ mạnh ở nhà họ Dương ngay gần đó.
Dương Tam Thiếu chết rồi, nếu như đến hung thủ mà còn để chạy mất thì ông ta thật sự chỉ còn đường chết.
Vù!
Không lâu sau đó, một đạo thần hồng chói