“Mau gửi tin cho phía Tây Lăng, nói thân phận thật của Tần Vũ cho Viêm Hoàng”, Tô Uyên lập tức hạ lệnh: “Dù cho nội bộ Viêm Hoàng đang loạn, nhưng Thánh chủ gặp nạn, bọn họ cũng không thể ngồi yên mặc kệ đúng không?”
“Bắt sống”, dưới bầu trời truyền đến tiếng gằn lạnh lùng, những bóng người đông nghịt lại một lần nữa nhấn chìm Diệp Thành.
“Biến hết đi cho ta”, giữa đám người có tiếng rồng gầm vang lên, Cuồng Long Thiên Nộ cực kỳ bá đạo, những người lao tới đều rơi hết xuống.
Gầm! Grừ!
Đột nhiên, trong cơ thể Diệp Thành có tiếng rồng gầm hùng hồn vang lên, khí huyết hoàng kim cuồn cuộn bay lên tựa như ngọn lửa thiêu, cơ thể hoàng kim lấp lánh giống như chiến thần, tay trái hắn cầm Kim Long Đao, tay phải cầm roi Đả Thần Tiên, cực kỳ mạnh.
Giết!
Sau một giây khựng lại, cao thủ từ tứ phương lại xông lên lần nữa.
“Tới đây!”, Diệp Thành như hồng hoang mãnh thú, xông pha tung hoành, nơi nào hắn đi qua đều có máu và xương bay tứ tung.
“Gọi trận pháp ra, phong ấn hắn”, lão già mặc áo bào tím tức giận quát lên rồi cũng lao tới như muốn kìm hãm Diệp Thành lần nữa, những người còn lại gọi trận pháp ra để phong ấn Diệp Thành.
“Phong ấn ta? Ông xứng sao?”, Diệp Thành sát phạt tới trước mặt lão già mặc áo tím, không thêm chút phòng ngự nào, cố hết sức quất cho lão ta một roi dù cơ thể hắn đã bị lão đâm