Nhưng Diệp Thành là ai, đánh được thì đánh, đánh không lại thì chạy, hắn hung hãn quét sạch các trưởng lão của Chính Dương Tông, nhưng sau khi đánh xong hắn lại xoay người rút lui vào trong hố thần.
Hắn đê hèn như vậy khiến đám trưởng lão suýt thì tức hộc máu tại chỗ.
“Vào đi, vào đi”, Diệp Thành như người gác cửa, người nào không có thù oán thì hắn cho vào, đệ tử nhà nào có thù oán sẽ bị hắn tiễn ra ngoài ngay lập tức.
“Tiểu tử ngươi vẫn lợi hại như vậy”, khi đi ngang qua Diệp Thành, Lăng Hạo bất giác truyền âm cho hắn.
“Nói nhảm nhiều quá, vào đi”, Diệp Thành phất tay, hất Lăng Hạo vào trong hố thần, hắn nhìn thấy Tử Yên và Thanh Vân bên cạnh nhếch môi cười trộm.
Tiếp theo là Bích Du.
Cách ăn mặc của cô ấy rất kỳ dị, nữ cải trang nam trông như tiểu tú tài mong manh yếu đuối.
Mặc dù biết là Bích Du nhưng Diệp Thành vẫn vờ như không quen, hắn xua tay: “Vào đi”.
Bích Du không nói gì chỉ mím môi, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự lo lắng, dù có ngàn lời muốn nói cũng vẫn nuốt ngược vào trong, lặng lẽ đi vào hố thần.
Ầm! Bùm!
Bích Du vừa vào đã nghe thấy tiếng vang từ xa, hình như là âm thanh đại chiến, từ xa đến gần.
Nghe âm thanh, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang một hướng.
Ở đó, một bên là ánh sáng ba màu rực rỡ, một bên là khí hải màu đen cuồn cuộn, động tĩnh rất lớn.
“Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể”, ngay lập tức có người nhận ra thân phận của hai người đang đại chiến: “Là Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng”.
“Không ngờ họ lại đánh nhau”.
“Họ đều là bất khả chiến bại cùng cấp, Thái Âm Chân Thể, Huyền Linh Chi Thể ai mạnh ai yếu?”
Trong tiếng thảo luận, trận chiến giữa Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng ngày càng gần hơn, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Hoắc Tôn bước trên biển Thái Âm, mặc áo giáp