Phía này, thấy Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng sát phạt tới, Diệp Thành đâu dám ra ngoài, hắn cứ thế như con mèo nép trong không gian hư vô.
Thế nhưng Diệp Thành đã đánh giá thấp Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng, cả hai người lần lượt sát phạt tới, vả lại phần trán còn có thiên nhãn thông mở ra, bọn họ có thể tìm được vị trí chính xác của Diệp Thành.
“Hôm nay không ai cứu được các ngươi đâu”, Hoắc Tôn ra tay, tung ra nhất chỉ thái dương vào không gian, đòn công kích chính xác ngắm chuẩn vào vị trí của Diệp Thành.
Cơ Tuyết Băng cũng di chuyển, Huyền Linh Chi Thể vô cùng bá đạo, tay phất trong không trung rồi giáng từ trên trời xuống, đòn công kích dị thường ngắm chuẩn Diệp Thành.
Rầm! Đùng!
Ngay sau đó, khoảng không gian nơi Diệp Thành đứng đều có vô số vết nứt vỡ, Diệp Thành đứng trong đó vội di chuyển.
“Mẹ kiếp, cầm tinh con chó à?”, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn không nói lời nào, cứ thế quay đầu bỏ chạy.
“Chạy đi đâu?”, thấy Diệp Thành thò đầu ra, Hoắc Tôn lại phẫn nộ hơn hẳn, biển Thái Dương dưới chân hắn cuộn trào muốn nhấn chìm Diệp Thành.
Diệp Thành lao như bay, bước ra một bước cả chục nghìn trượng.
Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ!
Giọng nói của Cơ Tuyết Băng vang lên, cô