Diệp Thành liếc nhìn Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng rồi lại nhìn những người đang bao vây lấy mình, khoé miệng hắn nhếch lên cười tàn nhẫn sau đó hắn lại vặn cổ.
“Xem ra hôm nay tiểu gia ta đây không ra chiêu là không được rồi”, Diệp Thành vươn vai.
Rắc! Rắc!
Ngay sau đó, bên trong cơ thể Diệp Thành vang lên âm thanh xương cốt va chạm vào nhau, tiếp đó, từng đạo trường hồng màu vàng kim xuất phát từ trán hắn bắn thẳng lên trời, khí nguyên dồi dào hiển hiện, khí huyết sục sôi như ngọn lửa bùng cháy, thần mang màu vàng kim choán lấy cơ thể hắn khiến người ta nhìn mà chói mắt.
Trong chốc lát, những người xung quanh như cảm thấy Diệp Thành không phải là một con người bình thường mà là một chiến thần vậy.
“Khí thế mạnh quá, đây chính là thực lực thực sự của Tần Vũ sao?”
“Khí thế thế này cũng không hề thua kém Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng”.
“Xem ra tên tiểu tử này thực sự đã che giấu thực lực, khả năng chiến đấu thế này mà trước đó chỉ xếp thứ chín mươi chín trên bảng phong vân sao?”
“Chẳng trách mà có thể trảm Hầu Thiên Sát và Nam Cung Thiếu, thực lực mạnh thế này kia mà”.
Không chỉ bọn họ mà đến cả Cơ Tuyết Băng và Hoắc Tôn cùng những tên đệ tử trên bảng xếp hạng Phong Vân đang ẩn trong đám người như La Sát xếp thứ sáu và Dương Khôn cũng phải cau mày,