“Nếu hấp thu chắc sẽ tuyệt lắm”, Diệp Thành liếm môi, sau đó nhìn lên người mặc áo choàng đen, khoảng cách giữa hai người là khoảng trăm trượng.
Khí tức của người đó rất kỳ dị, lạnh lẽo chết chóc giống như một người đã chết, cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc than của lệ quỷ, và cả khí ác oán dâng trào.
Khi Diệp Thành đang nhìn người mặc áo choàng đen thì ông ta bất giác quay đầu nhìn Diệp Thành, có thể thấy đôi mắt lạnh lùng chết chóc kia phát ra ánh sáng âm u đáng sợ.
“Là ông ta”, Diệp Thành rùng mình, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
“Là ông ta”, nhìn thấy ánh mắt của người mặc áo choàng đen, vẻ mặt Diệp Thành thoáng chốc trở nên cực kỳ nghiêm túc.
“Không ngờ ông ta thật sự tới hố thần”, Diệp Thành nheo mắt, người mặc áo choàng đen cách hắn một trăm trượng phía trước chẳng phải chính là tà vật bị phong ấn trong đá ở Địa Cung thành cổ Thiên Long sao?
Khi ở Thập Vạn Đại Sơn, Diệp Thành đã nghe Nam Minh Ngọc Thu nói tà vật trong đá nên mới muốn tới hố thần.
Bây giờ xem ra quả đúng là như vậy.
“Có thể khiến Độc Cô Ngạo bị thương, rốt cuộc người này mạnh nhường nào!”, hai tay Diệp Thành bất giác siết chặt, vẻ mặt cũng trở nên khó coi, bởi vì tiếp theo đây hắn sẽ phải đối mặt với người mặc áo choàng đen đã đánh Độc Cô Ngạo bị thương.
“Sao? Ngươi biết ông ta à?”, tiểu tử trong đại đỉnh dựa vào thành đỉnh, nhìn người áo đen rồi lại nhìn Diệp Thành.
Diệp Thành khẽ gật đầu, nhìn tiểu tử