“Đây…”, Lăng Hạo lảo đảo tiến lên trước, mặt mày kinh ngạc nhìn La Sát trong bộ dạng không còn hình người.
Điều quan trọng nhất đó là khi nhìn thấy tất cả bảo bối bị cướp sạch trên người La Sát, khoé miệng hắn lại giật giật, người ra tay với thủ đoạt cướp bóc sạch trơn như vậy quả thực rất thuần thục.
“Sư huynh”, Tử Yên và Thanh Vân đi ra, bọn họ cũng hết sức ngỡ ngàng: “Rốt cục là ai giúp chúng ta, đến cả La Sát cũng bị đánh cho tới mức không còn đường lui”.
Lăng Hạo trầm lắng, trong đôi mắt hắn rõ cái nhìn bất định.
“Liệu có phải là Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng? Trong hố thần, người có thể đánh bại La Sát cũng chỉ có bọn họ”.
“Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng không giết chúng ta đã là may rồi, sao có thể giúp chúng ta được?”, Lăng Hạo khẽ lắc đầu, hắn trầm lắng: “Huống hồ ta cảm nhận được không phải khí tức của bọn họ, vả lại, cho dù là bọn họ thì nhất định sẽ không dễ dàng đánh bại La Sát được, ta căn bản không nhìn ra người ra tay là ai”.
“Trong hố thần mà lại có kẻ mạnh như vậy sao?”, Tử Yên và Thanh Vân lần lượt lên tiếng.
Khi cả ba người nói chuyện thì có người đi ngang qua, bọn họ trông thấy La Sát hôn mê thì hết sức ngỡ ngàng, đợi tới khi trông thấy Lăng Hạo toàn thân đầy vết thương, sau đó bọn họ liền nghĩ ngay tới một khả năng.
“Tin tức này quá chấn động”, mấy người kia quay người định bỏ chạy, vừa chạy vừa không quên gào thét.
“Được lắm, được lắm, La Sát xếp thứ sáu trên bảng Phong Vân bị đệ tử Lăng Hạo