“Được ạ”, nghĩ rồi Diệp Thành mỉm cười đồng ý một cách dứt khoát.
“Vậy lão nhân xin cảm ơn”, Thiên Tông Lão Tổ phất tay đưa một hộp ngọc cho Diệp Thành, trên hộp ngọc còn có phong ấn, thế nhưng dù có phong ấn thì Diệp Thành vẫn có thể ngửi thấy mùi hương dược liệu thoang thoảng.
“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành nhận lấy hộp ngọc cất vào tay áo.
“Vậy con xin phép đi trước”, nói rồi, Diệp Thành cung kính chắp tay hành lễ rồi mới quay người bước vào không gian.
Nhìn bóng hình Diệp Thành rời đi, Thiên Tông Lão Tổ khẽ vuốt râu mỉm cười ôn hoà: “Tiểu tử, nếu ngươi thực sự có thể thành con rể của Thiên Tông thế gia ta thì thật là tốt”.
Phía này, Diệp Thành đã quay lại thế giới nhỏ trong không gian.
Vừa vào trong, Diệp Thành đã đóng cánh cửa lại.
Làm xong xuôi, hắn mới lấy hộp ngọc ra mở phong ấn, sau đó, nửa viên linh đan màu tím bay ra ngoài, xung quanh còn có sắc tím vờn quanh, viên linh đan toả ra mùi hương thơm nồng, bên trên còn có bốn vân đã bị đứt đoạn.
Tiên Luân Nhãn, mở!
Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, hắn đặt nửa viên linh đan trước mặt và nhanh chóng nắm bắt được linh hồn lạc ấn trên linh đan.
Diệp Thành nhìn thấy từng cảnh tượng rời rạc, người luyện chế ra viên linh đan này là một nữ nhân mặc y phục đỏ, có lẽ do viên đan dược chỉ còn một nửa nên hắn không nhìn rõ chân dung của nữ tử ấy, mọi thứ trông hết sức mơ hồ.
Diệp Thành chăm chú quan sát diễn tiến lại từng loại linh thảo cần cho việc luyện chế ra Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan.
“Bích thuỷ linh chi thảo, tử man la hoa, sam ngọc linh quả…”, Diệp Thành không ngừng lẩm bẩm đọc lên từng cái tên linh thảo.
Vừa nhẩm đọc, Diệp Thành vừa cầm bút