Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Nhiều vậy”, hai mắt Diệp Thành sáng rực, hắn nào còn tâm tư rời đi nữa, lập tức sát phạt quay lại.
Đùng đoàng!
Ở bên đó đã bắt đầu đánh nhau, những tiếng nổ vang lên không ngớt, ai cũng muốn giành lấy những chữ vàng kia.
Nhưng những chữ vàng đó đã gắn thành một khối, chạy cực kỳ nhanh, ngay cả Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng cũng không bắt được.
“Đuổi theo!”
Hoắc Tôn là người đầu tiên đuổi theo.
“Đuổi!”
Tốc độ của Cơ Tuyết Băng cũng không hề chậm.
“Mau, mau, mau!” phía sau họ là một đám người đuổi theo: “Đều là tiền cả đấy!”
Chữ vàng nối liền thành khối như có linh tính, dường như nó cũng biết hố thần sắp sụp đổ nên mới gắn lại thành khối rồi bay ra ngoài.
Vì thế Diệp Thành bay từ cửa hố thần vào, phía Hoắc Tôn, Cơ Tuyết Băng đuổi theo ra ngoài, mục tiêu đều là chữ vàng đã gắn thành khối kia.
“Dừng lại cho ta”, Hoắc Tôn hừ lạnh, tay giơ ngang trời, khống chế hư không để những chữ vàng ấy cố định trong không trung, sau đó đột nhiên hắn ta nắm lấy, muốn cất khối chữ vàng vào tay áo.
Ùng!
Nhưng sao Cơ Tuyết Băng có thể cho hắn ta cơ hội?