“Nhóm người ngu ngốc đằng kia có ai chiến đấu được không? Ra đây so chiêu đi”, tiếng hét lớn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong Địa Cung.
Mọi người đều ngẩng đầu, dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài xuyên qua Địa Cung.
Bóng người rợp trời, ai cũng hung ác dữ tợn, mà một thanh niên đeo mặt nạ đang hét to như sói tru, toàn bộ sự chú ý của cao thủ Thị Huyết Điện đang phá kết giới linh sơn của Nhân Hoàng đều bị thu hút về phía đó.
“Người đó là ai mà to gan vậy?”, trong Địa Cung vang lên rất nhiều tiếng kinh ngạc.
“Đeo mặt nạ Quỷ Minh, còn có binh khí được chế luyện đặc biệt, ở Đại Sở này chỉ có một người. Nếu ta đoán không nhầm thì chính là Tần Vũ đang nổi tiếng khắp nơi mấy ngày nay”.
“Tần Vũ? Là Tần Vũ trên bảng Phong Vân sao?”
“Chính là hắn”, có người lên tiếng: “Trận đại chiến bên ngoài hố thần hôm đó hắn chính là nhân vật chính, hắn đã đánh bại rất nhiều đệ tử bảng Phong Vân, Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể đều bị hắn đánh bại, bao nhiêu cao thủ cũng không ngăn được hắn”.
“Vậy hắn đến đây làm gì?”, có người nói ra nghi vấn trong lòng, cảm thấy cực kỳ mờ mịt: “Còn trắng trợn khiêu khích cao thủ của Thị Huyết Điện như vậy nữa”.
Hồng Trần Tuyết cũng nhìn lên khoảng không, cuối cùng nhìn vào đạo thân của Diệp Thành.
Mấy ngày nay Nhân Hoàng có rất nhiều thông tin tình báo về Tần Vũ (Diệp Thành), bà ta không ngờ Tần Vũ lại xuất hiện ở đây ngay lúc Nhân Hoàng gặp nguy hiểm thế này.
Hồng Trần Tuyết không hiểu, nhưng bà ta thông minh nhường nào, đương nhiên hiểu chuyện này không đơn giản như mình nghĩ. Tần Vũ đến đây, còn nghênh