Kim Phi Dao đi theo sau Trúc Hư Vô tới doanh địa mười hai quân Bắc Thần Linh giới, vì hắn đại biểu cho Đông Ngọc Hoàng phái cho nên không ở cùng tu sĩ Cùng Tạ Linh giới.
Mới tới gần nơi này Kim Phi Dao đã cảm giác được một luồng sát khí tận trời, chỉ dùng mắt thường nhìn lại cũng có thể nhìn thấy trong không trung phía trên doanh địa có một làn huyết sắc nhàn nhạt. Nàng chậc lưỡi hỏi: “Đồ tôn của ngươi có phải là hơi quá mức không? Ngươi không định quản sao?”
“Quản thế nào? Đường hắn đi là giết hại chi đạo, đời này nhất định là như thế.” Trúc Hư Vô đương nhiên biết Kim Phi Dao đang nói tới cái gì, lắc đầu lên tiếng.
“Nếu thế này cũng được xem là danh môn chính phái thì ta đây không phải là người cực tốt sao!” Kim Phi Dao cũng lắc đầu, đi theo Trúc Hư Vô vào trong màn huyết sắc.
Lúc này nàng đã khôi phục tu vi, nếu không cần thiết thì bình thường Kim Phi Dao cũng không giấu tu vi bao giờ, nàng không phải là người cẩn thận như thế.
Trúc Hư Vô đưa nàng đi trong doanh địa, các tu sĩ gặp dọc đường đi đều hành lễ với hắn. Không tính các tu sĩ Luyện Hư kỳ quanh năm ngày tháng lăn lộn ở Thần cấp giới tìm kiếm tài liệu lôi tính thì tu sĩ Hóa Thần kỳ là người có tu vi cao nhất ở Linh cấp giới, đương nhiên là ai cũng tôn trọng.
Ở nóc nhà cao nhất trong doanh địa có một người đang ngồi, huyết sắc khí dũng mãnh tiến ra từ người hắn. Nhìn bóng người quen thuộc kia, Kim Phi Dao không khỏi cảm thán: “Trước kia còn có một cây gậy trúc, hiện tại đều đã bị biến thành màu đỏ rồi.”
Nghe xong lời nàng, Trúc Hư Vô bất đắc dĩ nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ quan tâm hắn một chút, vậy mà lại chỉ chú ý tới sự biến hóa của Vạn Lúc Lắc.”
“Quan tâm hắn?” Kim Phi Dao nhướng mi, khó hiểu hỏi: “Đúng rồi, A Ngốc của hắn còn sống chứ? Con thỏ đó đúng là béo, nướng lên ăn chắc chắn rất ngon.”
“Cả ngày chỉ biết ăn thôi, ngươi chờ một lát.” Trúc Hư Vô nói một câu rồi hô lên với Bạch Giản Trúc trên mái nhà: “Giản Trúc, ngươi xem ai tới này.”
Bạch Giản Trúc đang phóng thích sát khí trong thân thể, thả sát khí hỗn độn ra, sau đó lại hấp thu vào cơ thể. Giống như trâu hay ngựa phải ợ cỏ khô ra nhai lại một lần, làm cho sát khi tan hợp với cơ thể. Nghe được tiếng kêu của Trúc Hư Vô, hắn chậm rãi thu hồi toàn hộ huyết sắc vào trong cơ thể, sau đó mới chậm rãi mở mắt, liếc một cái đã thấy Kim Phi Dao đang đứng dưới đất.
Đối diện, bốn mắt nhìn nhau.
Hai người, một dưới đất, một trên cao, cứ thế nhìn đối phương, không khí giống như bị ngưng đọng lại.
“Quả nhiên, gậy trúc màu xanh lục vẫn đẹp hơn, màu đỏ thực kỳ quái.” Nhìn một hồi, Kim Phi Dao khoanh hai tay trước ngực, dùng sức gật đầu khẳng định.
Thanh âm truyền tới tai Bạch Giản Trúc, hắn rũ mắt nhìn pháp bảo bản mạng trong tay, Vạn Lúc Lắc vốn xanh biếc giờ đã trở thành vật thể màu đỏ, phát ra quang mang khác thường. Lật tay thu hồi Vạn Lúc Lắc, Bạch Giản Trúc chắp tay với Trúc Hư Vô: “Bái kiến sư tổ!”
Sau đó mới quay sang chắp tay với Kim Phi Dao: “Kim đạo hữu, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây.”
Vốn hắn định gọi một tiếng tiểu sư muội nhưng lại nghĩ đó đã là chuyện của năm nảo năm nào rồi, lại nhớ hình như trước kia hắn cũng chưa từng gọi nàng là cái gì, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy gọi đạo hữu thích hợp nhất.
“Cũng không phải là khéo, ta là bị sư tổ ngươi mạnh mẽ kéo đến. Hắn nói muốn giúp đỡ mấy đứa nhóc đáng thương, cho bọn hắn chút đồ ăn.” Kim Phi Dao ha ha cười nói.
Bạch Giản Trúc khó hiểu hỏi: “Đứa nhóc nào?”
Kim Phi Dao khụ một cái, sau đó nghiêm trang nói: “Là một đám sâu nhỏ yếu bị chiến tranh làm hại, vì cuộc chiến này mà bọn họ không có nơi ở, không đủ cơm ăn. Sau khi Trúc ca nghe nói thì nhất quyết muốn tìm đồ ăn cho bọn hắn, biểu đạt tâm ý của mình.”
“Đó là chuyện tốt, người nhỏ yếu quả thật cần được bảo vệ, ta cũng tới giúp đỡ.” Bạch Giản Trúc gật đầu, sau đó hảo tâm muốn giúp đỡ bọn hắn. Không ngờ người này đã giết hại thành như vậy mà vẫn mang bộ dáng hảo tâm thực mệt cho tâm trí hắn mới không bị ảnh hưởng.
Thấy Kim Phi Dao vừa tới đã bắt đầu chập chờn đồ tôn trung thực của mình, Trúc Hư Vô không khách khí đẩy Kim Phi Dao ra, “Ngươi đừng để ý lời của nàng, người này không đáng tin đâu.”
“Nhưng đây đúng là một chuyện tốt, sư tổ có thể trợ giúp người cũng không sai.” Bạch Giản Trúc nghĩ rằng Trúc Hư Vô đang nói khách khí, dù sao hắn làm chút chuyện tốt cũng thật bình thường, Đông Ngọc Hoàng phái vốn là danh môn chính phái mà.
“Vậy chuyện này liền giao cho ngươi. Ngươi đi hỏi xem, nếu có ai bắt được con mồi mà chưa xử lý thì bảo họ giao ra. Nhiệm vụ cứu giúp những kẻ nhỏ yếu đói khát này cứ giao cho ngươi làm, chắc chắn ngươi sẽ dụng tâm.” Trúc Hư Vô linh cơ vừa động, trước mắt không phải có sẵn cu li sao, vì thế nhanh chóng ném chuyện này cho Bạch Giản Trúc.
Bạch Giản Trúc không ngờ bản thân nói hai lời hai đã bị giao nhiệm vụ, mà lại là loại việc khiến người khác thoạt nhìn thực cảm thấy ngạc nhiên này. Nhưng Trúc Hư Vô lại không để hắn chạy, ném cái túi càn khôn trống không cho hắn rồi bảo hắn đi tìm người đòi thịt thú đi.
Kim Phi Dao đợi ở doanh địa Bắc Thần Linh giới ba ngày, Bạch Giản Trúc và Trúc Hư Vô thì luôn chân chạy chung quanh hỏi thăm cho nàng xem ai có thịt thú, Hoa Uyển Ti thì vẫn không có động tĩnh. Ngoài việc có thể dùng thần thức biết nàng vẫn còn ở trong thành thì căn bản không biết nàng bị Nhâm Hiên Chi mang đi đâu, làm cái gì.
Chỉ cần không đi ra ngoài giết người, Bạch Giản Trúc sẽ ngồi xử lý sát lục chi khí. Chờ hắn thu hết