Địa tộc thì chạy, Kim Phi Dao và Hoa Uyển Ti thì đã vào phía sau quầng sáng, bên trong là một gian phòng rộng mười trượng, mặt đất bóng loáng, lóe sáng, kín đặc hoa văn, ở giữa là một cái bàn tròn rộng ba trượng, bên trên sân khấu cũng có hoa văn, còn có ba vòng tròn nhỏ, ngoài ra thì trong phòng không còn gì khác.
Trên trần là một đám tinh cầu được khảm bởi linh thạch, trong phòng không có dạ quang thạch nhưng chỉ riêng ánh sáng dưới đất cũng đủ để chiếu cả căn phòng sáng như tuyết.
Thần thức cẩn thận quét một vòng, không có đan dược cao giai, cũng không có pháp bảo cực phẩm, càng không có tài liệu thông thiên gì, chỉ một mảnh trống rỗng, đi hai bước là toàn bộ không gian phòng ngập tràn tiếng bước chân vọng lại.
“Có lầm không vậy? Không có cái gì hết, cái bàn này căn bản chỉ là thứ vứt đi.” Kim Phi Dao cực kỳ thất vọng, còn gọi là thánh địa, ngay cả một bộ xương ngàn năm cũng không có, loại địa phương này thì gọi gì là thánh địa.
Hoa Uyển Ti ngẩng đầu nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên mặt bàn, nàng chậm rãi đi tới, dè dặt cẩn trọng đánh giá. Nhìn một hồi, nàng đột nhiên nói: “Phi Dao, hoa văn trên này tựa hồ có ý nghĩa gì đó, ngươi đến nhìn xem.”
“Vậy sao? Nói không chừng đây là cơ quan mở ra bảo khố nào đó.” Kim Phi Dao vừa nghe vậy đã thấy hứng thú, vội vàng chạy tới.
“Ngươi nghĩ thật lạc quan, ta lại cảm thấy nó giống như pháp trận cấm chế gì đó.” Hoa Uyển Ti lắc đầu nói.
“Để ta xem.” Kim Phi Dao cũng tiến tới nhìn, hoa văn trên đó quả nhiên giống pháp trận, tuy nhiên lại quá mức phức tạp, nàng xem không hiểu chút gì. Hoa Uyển Ti chỉ vào mấy vòng tròn nhỏ, bảo nàng nhìn kỹ hoa văn bên trong.
Kim Phi Dao nhìn chằm chằm ba vòng tròn nhỏ, bên trong một vòng tròn có một đồ án nho nhỏ, một cái thì có vẽ ba đường cong như con sóng, một cái thì có đồ án như một đống đất.
“Ngươi xem, ba đồ án này có phải đại biểu cho thủy, thổ và mộc hay không?” Hoa Uyển Ti chỉ vào đồ án, nói.
“Đúng là hơi giống, nhưng như thế thì có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ ngươi muốn mở cái thứ dường như là cấm chế này ra?” Kim Phi Dao vuốt cằm, thờ ơ nói.
Hoa Uyển Ti nghiêng đầu nghĩ, “Có lẽ mở thứ này ra sẽ có lợi, không bằng chúng ta cứ làm theo đồ án, đặt mấy thứ kia vào trong vòng tròn, thế nào? Thử một cái cũng không mất của ngươi miếng thịt nào, mấy thứ này không phải ngươi có sẵn sao.”
Kim Phi Dao thấy cũng có lý, nước và thực vật thì nàng có sẵn, đất thì có thể dùng bùn. Vì thế, nàng bước ra khỏi thánh địa, đi ra ngoài lấy ít bùn mang vào, lúc đi ra phát hiện không thấy tên Địa tộc kia đâu.
Nàng lấy một nắm đầy đất đỏ, lúc quay lại còn lầu bầu với Hoa Uyển Ti: “Tên Địa tộc kia thật không chịu nổi đói, ta vừa mới nói ba mươi ngày không ra thì đi thông báo Ức Thổ, vậy mà một ngày cũng không đợi được, chúng ta vừa đi vào, tới giờ cơm là hắn liền chạy về.”
“Ta cảm thấy không phải hắn thấy giờ cơm mới trở về đâu, ba mươi ngày, ngươi bảo hắn phải canh thế nào, có thể là quay về gọi người tới. Ngươi đừng có cái gì cũng lấy tâm tư của mình ra gán cho người khác, không phải ai cũng có suy nghĩ giống ngươi.” Hoa Uyển Ti liếc nàng một cái, nói.
“Mặc kệ bọn họ, chúng ta đặt mấy thứ này lên đi.” Kim Phi Dao ném nắm đất vào vòng tròn có hoa văn đống đất, sau đó vẫy vẫy tay, bắt đầu tìm nước và thực vật.
Nước thì chỉ cần lấy từ trong Lan Dạ Hương ra là được, nàng đổ đầy cả vòng tròn. Thực vật thì Kim Phi Dao phải suy nghĩ, vốn định dùng luôn hạt giống mới mua được nhưng lại nghĩ đến đồ án kia, sợ rằng hạt giống không hữu hiệu liền lấy một gốc linh thảo ra dùng. Gốc linh thảo này không có gì đặc biệt, số năm cũng chỉ hai, ba mươi năm, nàng cũng không nhớ kiếm được từ lúc nào.
Đặt cây linh thảo cùng cả đất dưới rễ vào trong vòng tròn, vậy là đã bày đủ cả ba vòng tròn, Kim Phi Dao và Hoa Uyển Ti nhìn mặt bàn, chờ phản ứng xảy ra.
Nhưng đợi một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, Kim Phi Dao chậc lưỡi nói: “Quả nhiên vô dụng, một chút phản ứng cũng không có, còn hại ta ra ngoài đào một tay bùn nhão.”
Hoa Uyển Ti nghĩ nghĩ, “Có phải là thiếu cái gì, ví như linh lực?”
Nói cũng đúng, những thứ cổ quái sao có thể thiếu được chất dẫn, vừa rồi nàng quên mất. Kim Phi Dao ha ha cười, đi ra phía trước rót một tia linh khí vào sân khấu. Linh khí đánh vào sân khấu, nàng liền lùi lại để ngừa có dị động gì lớn có thể lan đến bản thân.
Đợi hết nửa khắc, ngay lúc hai người cho rằng đã nghĩ sai rồi thì sân khấu đột nhiên ông một tiếng, phát sáng. Ánh sáng chói lòa, từ hoa văn ở giữa mặt bàn lao ra một đường ánh sáng, ba vòng tròn nhỏ chung quanh cũng tỏa sáng rất mạnh.
Nắm bùn đỏ tan thành một bãi đất màu đỏ, linh thảo tan thành sắc lục, nước hóa thành một đoàn màu trắng, lần lượt bay lên, giao nhau rồi xoay tròn bay vào ánh sáng giữa sân khấu. Sau đó, chúng nó không ngừng phi vũ, cuối cùng ba màu tan hợp lại, sau khi tan hợp thì biến thành màu lục, chẫm rãi hạ xuống mặt bàn, bắt đầu thẩm thấu vào hoa văn trên đó.
Hoa văn từ màu trắng biến thành màu xanh lục. Toàn bộ hoa văn biến thành màu lục xong, đường ánh sáng ở giữa bàn cũng dần dần biến thành lục sắc. Đường ánh sáng vọt tới trần gian phòng, một trời linh thạch phía trên cũng chớp động lục quang. Cuối cùng, ngay cả trên sàn cũng hiện ra vô số hoa văn lục sắc.
Kim Phi Dao và Hoa Uyển Ti nhìn cảnh tượng biến hóa, có chút kinh ngạc, lại thấy mù mờ, ánh sáng xanh lục khắp gian phòng có ý nghĩ gì?
Đúng lúc này, Linh giới Du Cảnh kính tự hành bay vào không trung, bắt