Trong thánh địa, một người đang đứng, mà cũng có thể nói là một con thú đang đứng.
Thoạt nhìn thì rõ ràng là một người, nhưng đầu mà những phần cơ thể lộ ra ngoài quần áo lại mọc đầy những lông vừa dài vừa đen, đặc biệt là cái đầu, chính là một cái đầu Thao Thiết thu nhỏ. Trông kiểu gì cũng giống như một con Thao Thiết đứng thẳng người và mặc thêm bộ quần áo.
Kim Phi Dao sắp tức chết rồi, lúc nãy tiến giai có một cột thiên lôi xuyên qua mặt đất đánh vào, thiên lôi quá to, lực lượng vô cùng lớn như muốn một phát đánh chết nàng. May mà có Kính huynh bên cạnh nhanh chóng nhắc nhở nàng dùng Tan quyết, mượn lực lượng Thao Thiết để vượt qua lôi kiếp. Với loại thiên lôi xuất hiện khi tiến giai này thì không thể dùng pháp bảo để ngăn cản, bắt buộc phải dùng sức mạnh thân thể chống cự.
Nàng không dám trì hoãn, lập tức sử dụng Tan quyết, nhất thời cảm thấy toàn thân tràn ngập sức mạnh, hơn nữa quả thực không có cảnh bốn chân hạ xuống đất, vẫn ngồi xếp bằng trong thánh địa.
Đến khi thiên lôi qua đi, Kim Phi Dao cuối cùng đã tiến giai đến Hóa Thần kỳ, thương thế bị thiên lôi gây ra cũng nhanh chóng phục hồi như cũ. Vừa định kiểm tra xem bản thân có thần thông gì sau khi Hóa Thần thì nàng lại chú ý tới một vấn đề nghiêm trọng.
Dùng Tan quyết quả thật là không cần phải nằm sấp biến thành Thao Thiết, nhưng còn bộ dạng người thú vừa giống người vừa giống thú đang đứng đây là chuyện gì xảy ra?
“Ta giẫm chết ngươi! Thứ như vậy mà ngươi cũng dám lấy ra cho người khác, chẳng lẽ ngươi cho rằng cứ đứng thì không phải là Thao Thiết? Trước kia biến thành thú còn có thể làm ra vẻ đáng yêu, nếu không thích thì biến lớn, mang bộ dạng hung mãnh đi hù dọa người khác. Hiện tại thì sao? Loại nửa người nửa thú buồn cười này là cái gì? Ta cũng đâu phải chuyên diễn xiếc!” Kim Phi Dao vô cùng giận dữ, bộ dáng hiện tại xấu chết người, vừa rồi Kính huynh còn cố ý bay đến trước mặt nàng, dùng mặt kính lóe sáng chiếu cho nàng nhìn diện mạo của mình. Việc này thực sự đã chọc giận nàng, kể cả Kính huynh có là nhân vật cường đại ở Thiên cấp giới thì hôm nay nàng vẫn muốn đánh hắn.
Nàng cầm Linh giới Du Cảnh kính, dùng sức đập xuống đất, sau đó lại hung hãn giẫm lên.
“Sao ngươi lại không nói đạo lý như vậy, không phải ngươi nói không muốn thú thân hay sao, vì thế ta mới cho ngươi lấy bộ dáng hình người đứng lên. Chỉ là dài thêm chút lông, hơi xấu xí một chút, ai thèm để ý chứ.” Kính huynh ở trong Linh giới Du Cảnh kính oan uổng kêu lên, còn cảm thấy mình đúng là làm phúc phải tội.
“Ai thèm để ý?” Kim Phi Dao tức không chịu được, bộ dạng trông giống yêu thú hơn cả Yêu tộc này mà nói là không ai để ý? Nàng chiêu ra Thông Thiên Như Ý, hóa thành hai cây chùy lớn, không khách khí đập lên Kính huynh.
“Đập mạnh vào cho ta, chờ ta hết giận mới được thôi!” nàng khoanh tay đứng một bên, hung tợn nói, Thông Thiên Như Ý liền thay phiên nhau đánh Kính huynh.
Dưới đòn roi liên tiếp của Thông Thiên Như Ý, Linh giới Du Cảnh kính không hề bị xây xước gì, chỉ nghe thấy tiếng va chạm chan chát và nhìn thấy hoa lửa văng ra.
Thanh âm này truyền lên cả phía trên, nhóm Địa tộc nghe thấy từng đợt tiếng va chạm và tiếng gầm rú truyền lên từ dưới lòng đất, quay sang nhìn nhau. Sự việc xảy ra hôm nay làm cho bọn họ không tài nào hiểu được, giờ lại còn có quái thanh vang vọng, thật sự quá mức kỳ quái.
“Vương thượng, ngươi đi ra nhìn xem sao, hẳn là ba tộc kia sẽ phái người tới hỏi thăm tin tức. Nếu có người hỏi thì ngươi cứ nói đã phái người đi xem xét, quả thực có một vị tu sĩ bế quan ở đây nhưng không rõ diện mạo và chủng tộc, chỉ biết nàng mặc một bộ hắc bào. Những chuyện khác thì ngươi cứ bảo không biết, cùng lắm thì chỉ nói người này mới đến từ năm mươi năm trước, cái khác thì không cần nói nhiều.” Hoa Uyển Ti nghĩ nghĩ, gọi vương thượng Ức Thổ tới, bảo hắn lên mặt đất xem xét tình hình.
Ức Thổ cẩn thận hỏi: “Vậy tiếng gầm rú kia là sao? Những người khác có cần tiếp tục ở lại đây không?”
“Không cần, cứ bảo mọi người trở về đi, ta và Mập Mạp sẽ đi xem tình hình thế nào, hẳn là không có chuyện gì đâu.” Hoa Uyển Ti nói, Ức Thổ vương thượng lên tiếng đáp ứng rồi đi trấn an nhân tâm, dẫn mọi người lên.
Hoa Uyển Ti và Mập Mạp cùng đi tới thánh địa. Địa đạo tới đó đã được mở rộng từ lâu, cả hai vừa tới ngoài thánh địa đã nghe tiếng động vang lên rõ ràng.
“Đang làm gì vậy? Không phải là vừa tiến giai Hóa Thần kỳ đã muốn rèn sắt đấy chứ?” Hoa Uyển Ti nghi hoặc chế nhạo, sau đó dùng linh lực hô lên: “Phi Dao, ngươi thế nào rồi?”
Kim Phi Dao còn đang đánh chửi Kính huynh vẫn nghe thấy tiếng Hoa Uyển Ti bên ngoài, thánh địa này đúng là chu đáo, lại còn truyền cả thanh âm vào trong. Nàng lập tức dừng tay, nhìn bộ dáng của mình, vội vàng nói với Kính huynh: “Bọn Uyển Ti đã đến, nếu nhìn thấy bộ dáng này của ta thì chắc chắn sẽ cười rụng răng, ngươi mau nghĩ cách cho ta.”
Kính huynh nghe vậy thì hữu khí vô lực nói: “Thân thể ta bị đánh cho đau đớn không thôi, thần thức sắp bị đánh tan rồi, đã quên rất nhiều chuyện.”
Toàn thân đau đớn không thôi cái gì chứ, rõ ràng Linh giới Du Cảnh kính không hề có một dấu vết nào, lại còn giả vờ đáng thương. Kim Phi Dao thu hồi Thông Thiên Như Ý, nhặt Linh giới Du Cảnh kính lên nói: “Nếu ngươi không nghĩ ra thì ta sẽ chờ ở đây, còn chuyện đi chung quanh mở trận gì đó cũng đang biến mất dần trong đầu ta rồi. A, cơ bản là đã quên toàn bộ rồi, thật tốt quá, ta có thể an tâm ở lại Trọng Thổ Linh giới.”
“Được rồi, ngươi chỉ cần thu hồi Tan quyết đi sẽ trở về nguyên dạng, có phải là chuyện gì đáng ngại đâu.” Kính huynh hừ hừ, bất mãn nói.
Kim Phi Dao sửng sốt, vừa rồi quá tức giận mà quên mất việc này, nàng nhanh chóng thu hồi