"Anh cũng không xem lại mình là cái thá gì đi?"
"Anh hơn Lạc Tú ở chỗ nào?"
Trương Thục Phi vừa nói dứt câu này, Trần Hữu suýt chút tối sầm mắt mũi mà ngã quỵ ra đất.
Anh ta không ngờ vốn toan kéo theo Trương Thục Phi cùng sỉ nhục Lạc Tú nhưng bất ngờ thay cô ta lại sỉ nhục anh ta trước mặt mọi người thế này.
"Trương Thục Phi, cô!” Trần Hữu tức đến nỗi môi run lên lập cập, cả người cũng run bần bật theo.
"Tôi nói rồi, anh không bằng Lạc Tú điểm nào hết, sau này xin anh đừng quấy rầy tôi nữa, hiểu chưa?” Trương Thục Phi sầm mặt, biểu cảm như kiểu trở mặt không nhận người quen.
Khiến Trần Hữu cũng cảm nhận được một lần đột nhiên bị người ta đá.
"Còn nữa, tôi đến là để mời Lạc Tú đến nhà tôi dùng bữa.” Câu này của Trương Thục Phi lại đâm thêm một nhát thật mạnh vào tim Trần Hữu.
Trần Hữu lúc này muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Diệp Thánh Đào lại nói trước.
"Cậu chủ Trần, mặt có đau không?"
"Cậu chủ Trần này, nếu tôi mà là thầy thì tôi đã leo lên tầng 28 rồi nhảy xuống, mất con mẹ nó mặt quá đi.” Lưu Chí Cường cũng lạnh lùng trào phùng.
"Cút đi, chẳng khác gì phế vật.” Hàn Phong cười khẩy một tiếng.
"Cút đi!” Hàn Phong vừa nói xong thì có thêm nhiều người góp giọng vào.
"Cút!” Cả một lớp 12 số 3.
"Cút!” Cau đó là cả hiệu trưởng.
"Cút!” Thậm chí có vài giáo viên cũng tham gia.
Tiếng hô hào như sóng vỗ, khiến người ta phải điếc tai.
Trần Hữu bỏ chạy hoảng loạn như con chuột bên vệ đường.
Mãi đến khi chạy ra khỏi trường, Trần Hữu mới để lộ vẻ mặt cực kỳ oán hận.
Sau đó Trần Hữu rút điện thoại ra, gọi đi một cuộc.
"Bao giờ anh đến?"
"Sao thế? Vừa trùng hợp người mà nhà tôi sắp xếp chạy đến chỗ Thông Châu các cậu rồi, hai hôm nữa tôi sẽ đi từ tỉnh Hải Đông sang Thông Châu."
"Vậy anh nhanh lên, đến rồi thì giúp tôi giết một người.” Trần Hữu ác độc nói.
"Chuyện nhỏ."
Ngắt cuộc gọi, Trần Hữu lúc này mới nắm chặt nắm đấm lại, sau đó không cam lòng mà quay lại nhìn cánh cổng của Uất Kim Hương.
"Lạc Tú, để ông đây xem mày có chết không, mày bản lĩnh tới đâu mà dám đối đầu với nhà họ Sở ở tỉnh lị chứ?"
Ở bên kia, sau khi Trần Hữu đi thì Tôn Huy Nam cũng xám mặt rời đi theo.
Chỉ có Trương Thục Phi là vẫn nhìn Lạc Tú với ánh mắt mong đợi.
Nhưng Lạc Tú vẫn như không nhìn thấy cô ta, xoay người dắt học sinh của lớp 12/3 về phòng học.
"Lạc Tú, em đến mời anh đến nhà em dùng cơm."
Nhưng Lạc Tú lại lạnh lùng từ chối.
"Không có hứng."
"Lạc Tú, em biết là em có lỗi với anh, nhưng lần này không phải do em chủ động đến mà là ba anh bảo em đến, ông ấy đang ở nhà em đó."
Cô ta vừa nói dứt lời thì Lạc Tú cũng khựng lại.
Sau đó quay đầu mạnh một cái rồi hỏi Trương Thục Phi.
"Ba tôi đến đó thật ư?” Trên mặt Lạc Tú lộ vẻ hơi kích động.
Nếu hỏi trên đời này người anh quan tâm nhất là ai thì không nghi ngờ gì, chắc chắn là ba anh.
Nếu không sẽ không có chuyện anh sinh tâm ma khi không có cách nào hồi sinh ba mình, vì chấp niệm này mà mãi không thể đột phá bước cuối cùng, cuối cùng bị tam đại thiên tôn tập kích mà mất mạng ở Thập Đại Hung Trận.
Từ lúc sinh ra, Lạc Tú chưa nhìn thấy mẹ bao giờ, gần như là do ba tự thân nuôi lớn.
Đặc biệt là ở kiếp trước, anh đã tàn phế nhưng ba anh vẫn không bỏ rơi anh.
Để cứu anh mà bán hết mọi tài sản, mượn nợ lãi cao.
Lạc Tú vẫn còn nhớ căn nhà sập xệ bên cạnh đống rác ấy, nơi đó vừa hôi thối vừa rách nát nhưng lại là nơi ngập tràn sự ấm áp, sau khi anh tàn phế, người đàn ông già cỗi ấy vài năm sau cũng tóc bạc trắng đầu.
Bóng lưng đã từng thẳng tắp cũng trở nên cong gập, mang một chiếc áo khoác ghile rách màu xanh, mỗi ngày đều kéo theo một đống rác nhặt về, có sắt vụn, còn có cả bình nước khoáng.
Sau đó gương mặt với đầy nếp nhăn ấy vẫn luôn nở nụ cười với Lạc Tú nằm thu lu trong góc nhà.
Mãi cho đến đêm giao thừa, pháo hoa và pháo giấy đang nổ rầm trời trong tiết mùa đông đầy tuyết, Lạc Tú đợi rồi lại đợi.
Đợi đến hai giờ sáng cũng không thấy người ba của mình trở về, đến lúc ba giờ sáng, một thi thể lạnh băng bị khiêng vào nhà, trong tay người cha già vẫn nắm chặt một thứ gì đó.
Nhưng bất kể là ra sức thế nào cũng không lấy ra được, đó là vài cái bánh cảo đã bị bóp nát, đã đông cứng lại.
Hôm đó trước khi ra ngoài, ba của Lạc Tú đã nói.
"Hôm nay giao thừa, để ba đem bánh cảo về cho con."
Lúc đó, Lạc Tú đã bị đánh bại hoàn toàn, thời khắc đó nước mắt