Ba Lạc thấy đối phương bỗng dưng bốc hoả, thầm nghĩ không phải mình tông người ta bị thương ở đâu chứ?
Thế là ba Lạc vừa đứng dậy vừa nói.
"Đồng chí này, ngại quá, cậu không sao chứ?"
"Là tôi không đúng, không có để ý, người cậu có sao không?” Ba Lạc vội xin lỗi.
Ba Lạc cảm thấy ra ngoài thì nên khách sáo lịch sự với người ta một chút cũng không phải chuyện gì xấu.
Tuy chuyện này không trách ông được nhưng ông cũng không muốn kiếm chuyện với một người trẻ, vậy nên ông xin lỗi trước.
Tiếc là ba Lạc hoàn toàn không biết đây là cố ý nhằm vào ông.
"Ông mù đấy à?"
Phục vụ nhìn cái ly đã vỡ vụn ra đất, vẫn không tha mà đi đến chỗ ba Lạc vừa ngã xuống.
Lúc ba Lạc ngã điện thoại cũng bị văng ra xa, phục vụ lúc này lại giẫm lên điện thoại, giẫm mạnh vài cái, chiếc điện thoại bị giẫm đến nỗi nát bươm.
Ba Lạc đau lòng nhìn cái điện thoại rồi toan đưa tay ra nhặt.
Còn người phục vụ lúc này lại hét lên với ba Lạc.
"Ông đi đường thì nghe điện thoại làm gì?” Tiếng gào làm một đám người đứng cạnh hành lang cũng nghe thấy rồi đi ra.
Đi đầu là một cô gái đeo kính râm, trang điểm đậm trông có vẻ rất thời trang, trên mặt là vẻ ngạo mạn.
Nhìn cách ăn mặc của ba Lạc rồi lộ vẻ khinh thường và chán ghét trong mắt.
Mấy gã đàn ông khác đứng đằng sau hóng chuyện cũng không nói gì.
Tiêu Đình Đình thật ra cũng xem như đến từ huyện thành, chỉ là bây giờ gia đình đã giàu có rồi, hơn nữa cũng có một căn nhà ở Thông Châu.
Chẳng qua cũng vì đến từ huyện thành nên rất khinh thường những người nông dân.
Mà lúc này thấy chuyện này thì không nhịn được bèn hỏi phục vụ đã xảy ra gì.
"Lão già này vừa gọi điện vừa đi đường, cũng không thèm nhìn đường nữa, vừa rồi đâm mạnh vào người tôi, chị nhìn đi, ly vỡ đầy đất ra đấy.” Người phục vụ tức giận nói.
Tiêu Đình Đình nghe xong không khỏi cau mày.
"Bạn trẻ này, xin lỗi do tôi không chú ý mấy nhưng phải nói rõ ràng, vừa nãy rõ ràng là cậu đâm phải tôi.” Ba Lạc vội giải thích.
"Nói bậy cái mẹ gì đấy, tôi đi đứng đàng hoàng sao lại đâm phải ông?” Phục vụ mắng chửi lớn tiếng.
"Được rồi, rõ ràng là ông gọi điện thoại không để ý rồi đâm phải người ta, sao ông già rồi mà thích cãi cố thế?” Tiêu Đình Đình bất mãn.
"Còn nữa tôi nói này, các người làm ăn kiểu gì thế, nhìn ăn mặc thì cũng biết ông ta là một nông dân, sao các người có thể để một nông dân vào đây?” Tiêu Đình Đình bất mãn nói tiếp.
"Đúng rồi, nhìn đi, rõ ràng là ông lo nghe điện thoại nên đâm phải người ta."
"Đúng rồi, ông đụng người ta mà còn nói lí à?” Mấy người đi theo sau Tiêu Đình Đình cũng lần lượt chỉ trích ông.
Tiếng mắng chửi dồn dập làm ba Lạc cảm thấy mình có miệng cũng khó mà phân bua.
"Ông tính giải quyết chuyện này thế nào?” Người phục vụ khoanh tay đứng một bên cười khẩy.
"Nhưng mà…"
"Đừng nhưng nhị nữa, ông đụng vỡ ly người ta rồi ông phải đền tiền.” Tiêu Đình Đình chen ngang.
"Đúng rồi, ông đừng cãi nữa, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.” Một đám người chỉ trích ba Lạc, ba Lạc cảm thấy bớt một chuyện thì hơn, đền thì đền.
Cái ly thuỷ tinh thật ra cũng không bao nhiêu tiền.
Đừng nhìn ở đây cao cấp, trang trí cũng đẹp, nhưng cốc thủy tinh nhiều nhất cũng chỉ có ba tệ, nếu lấy sỉ thì giá cũng chưa đến một tệ.
Ba Lạc lấy ra năm mươi tệ từ trong túi rồi đưa cho người phục vụ để đỡ lằng nhằng.
Người phục vụ cười khẩy một tiếng, sau đó ném năm mươi tệ xuống đất.
“Hả? Năm mươi tệ?"
"Ông nghĩ đây là đâu?"
"Đây là Hào Thái đó, một cái ly mà ông nghĩ 50 tệ là xong chuyện hả?” Người phục vụ nhìn ba Lạc với ánh mắt khinh thường.
Ba Lạc nghe xong thì đổi sắc mặt, trong