Trong văn phòng chủ tịch công ty.
Giờ phút này, chủ tịch công ty ban đầu vô cùng cung kính nhìn người thanh niên trước mặt.
Nửa đêm hôm qua, ông ta nhận được thông báo là chủ tịch công ty sắp thay đổi.
Đúng vậy, đây là sản nghiệp của nhà họ Diệp, công ty này đối với nhà họ Diệp thì bé nhỏ chẳng đáng kể, nhưng dù sao nó cũng là một công ty.
Nhưng rõ ràng, để lôi kéo Lạc Tú, Diệp Kính Bình không tiếc hạ vốn gốc.
Trực tiếp giao toàn bộ công ty cho Lạc Tú!
Sau khi bàn giao công việc xong xuôi, công ty mà anh đi làm cùng Trương Thục Phi ở kiếp trước bây giờ đã mang họ Lạc rồi.
Tuy nhiên, Lạc Tú cũng không quá phách lối, không trực tiếp ra ngoài với tư cách là ông chủ.
Thay vào đó, anh vẫn cư xử như một người bình thường, gọi một cuộc điện thoại cho Trương Thục Phi.
Cho dù công ty này đã là của anh, nhưng Lạc Tú quyết định y theo kiếp trước, làm nhân viên nhỏ trong công ty.
Bởi vì anh không muốn quỹ đạo thay đổi quá nhiều, nếu không mọi thứ trong tương lai sẽ bị anh thay đổi hoàn toàn, như vậy anh cũng không có cách nào sở hữu ưu thế biết trước cả.
Trương Thục Phi giúp lo liệu một chút, Lạc Tú nhanh chóng hoàn thành thủ tục nhậm chức, sau đó trực tiếp bắt đầu làm việc.
Có thể thấy được rằng cảm xúc của Trương Thục Phi không tốt cho lắm, cũng không biết là vì chuyện ngày hôm qua hay là vì chuyện của anh.
Về phần lương của Lạc Tú, mức lương cơ bản là một ngàn tám trăm tệ, cộng với hoa hồng bán hàng.
Mà loại lương cơ bản như vậy thật ra là rất thấp ở Tân Châu, nhưng Lạc Tú cũng không quan tâm đến điều này.
Công việc của Lạc Tú là nhân viên bán hàng, buổi sáng lo kiểm tra xem xét với đống tài liệu dày cộp, cũng chẳng có người nào để ý đến Lạc Tú.
Chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa, công ty bao ăn nên mọi người đều đến nhà ăn.
Lạc Tú là do Trương Thục Phi dẫn đến, nhưng anh có thể thấy rằng Trương Thục Phi rõ ràng là không muốn để hai người quá thân cận với nhau, đặc biệt là trong công ty.
Sau khi lấy đồ ăn xong, theo lý mà nói, nếu họ là một cặp tình nhân thì nên ngồi ăn cùng nhau mới đúng.
Nhưng vào lúc này, một tiếng kêu lớn đã gọi Trương Thục Phi đi mất.
Mà Trương Thục Phi tựa hồ cũng không muốn ngồi ăn cùng Lạc Tú, bị gọi đi rồi, trông cô ta ngược lại có vẻ nhẹ nhõm hơn.
“Thục Phi, lần trước không phải cô nói hôm nay bạn trai cô đến công ty chúng ta sao?” Đối diện là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, toàn thân mặc đồ hiệu, dễ nhận thấy là cô ta rất giàu có.
Cô ta là đồng nghiệp kiêm bạn thân của Trương Thục Phi, còn có hai cô gái ngồi bên cạnh.
Một cô gái có khí chất tao nhã, một cô xinh đẹp vô song.
Nhưng Trương Thục Phi lại giả vờ như không nghe thấy, tự ăn cơm của mình.
Thành thật mà nói, quả thật cô ta có hơi hối hận khi để Lạc Tú đến làm việc chung với mình.
Bởi vì con gái đều có tâm lý so sánh, khi nói ra chắc chắn sẽ so sánh với nhau.
Điều này cũng khó tránh khỏi cho dù là giữa bạn thân và đồng nghiệp.
Mà với ba người đồng nghiệp trước mặt này, vậy thì càng muốn so sánh rồi.
Nếu như Lạc Tú là phú nhị đại, trong nhà đặc biệt giàu có và quyền thế, thì Trương Thục Phi nhất định bằng lòng đưa Lạc Tú đến làm quen với mọi người, hoặc là khoe khoang với bên ngoài.
Cho dù không phải phú nhị đại, dù Lạc Tú thuộc loại siêu đẹp trai thì cũng có thể.
Nhưng Lạc Tú không là gì cả, quần áo anh mặc là đồ rẻ tiền, cũng chẳng đặc biệt đẹp trai gì, trong nhà lại càng không đặc biệt giàu có.
So sánh với bạn trai của hai đồng nghiệp trước mắt, Lạc Tú kém quá xa, vì vậy Trương Thục Phi mới xa lánh Lạc Tú trong công ty, thậm chí không muốn giới thiệu cho đồng nghiệp của mình để làm quen, bởi vì cô ta cảm thấy xấu hổ!
“Thục Phi, tôi nghe nói bạn trai của cô là một chàng trai nghèo đến thị trấn nhỉ?” Hồ Mỹ Kim lại ép hỏi.
Rơi vào đường cùng, Trương Thục Phi ậm ừ gật đầu.
"Vậy thì Thục Phi, cô còn ở bên cạnh một người như vậy làm gì? Cô xem bạn trai của tôi đi!" Trên mặt Hồ Mỹ Kim lộ vẻ khoe khoang.
Chẳng trách Hồ Mỹ Kim nói như vậy, bởi vì đừng thấy Hồ Mỹ Kim vẫn đang làm việc trong công ty mà lầm.
Cô ta tìm được một anh bạn trai thuộc loại siêu giàu, nghe nói gia đình kinh doanh khách sạn, giá trị con người phải đến mấy nghìn vạn tệ.
Đây cũng là vốn liếng khoe khoang của Hồ Mỹ Kim.
Điều quan trọng nhất là, để theo đuổi được Hồ Mỹ Kim, người ta đã trực tiếp đến công