Quảng Khôn là người đầu tiên mang người tới, anh ta vừa bước vào đã thấy bốn năm mươi người đang vây quanh Lạc Tú.
Nhưng Lạc Tú vẫn đang ung dung hút thuốc, Quảng Khôn biết những người ở đây hôn nay gặp xui xẻo rồi.
Lúc Quảng Khôn tiêu sái bước vào, Từ Tứ không thể bình tĩnh được nữa.
Có thể nói Từ Tứ vừa thấy anh ta đã toát mồ hôi lạnh.
Từ Tứ chỉ là một tên lưu manh nhỏ trong thành phố, hơn nữa cũng không phải là đại ca có máu mặt gì nên Quảng Khôn không biết anh ta là chuyện bình thường.
Nhưng đã là một tên lưu manh lăn lộn trong giới này.
Sao anh ta có thể không biết Quảng Khôn chứ?
Đây là lão đại ở Thông Châu đó!
Một lão đại phát triển bang phái ở cả một vùng.
Nếu so với Quảng Khôn thì anh ta là cái thá gì chứ?
Ngay cả một ngón tay người ta cũng không bằng, dù sao thì anh ta cũng chỉ có vài chục người dưới trướng, mà Quảng Khôn vừa tùy tiện vẫy tay một cái thôi là có thể gọi tới hơn nghìn người.
Cho dù đây là ở thành phố Hải Đông thì Quảng Khôn cũng có những mối quan hệ riêng, anh ta không phải đối thủ của Quảng Khôn.
Lúc này khuôn mặt của Từ Tứ tái đi vì sợ hãi.
Sau đó anh ta dùng ánh mắt hung tợn để nhìn cậu Lưu, hận không thể đi lên và tát cho cậu Lưu vài cái!
Mẹ nó đây mà gọi là chuyện bình thường sao? Đây là lão đại đó, hơn nữa còn là lão đại của Thông Châu!
Cho dù Từ Tứ có giỏi đến đâu thì anh ta có có thể đấu với Quảng Khôn sao?
Trong lúc Từ Tứ đang sững sờ thì Quảng Khôn ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Lạc Tú.
Sau đó cung kính cúi chào Lạc Tú.
"Lạc Gia."
Lạc Tú không mở miệng, Quảng Khôn cũng không dám ngẩng đầu, cứ đứng cúi đầu như vậy.
Từ Tứ sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy dọc trên má.
Xong rồi, hôm nay gặp phải họa lớn rồi.
Nhưng đáng sợ hơn là nó vẫn chưa kết thúc.
"Haha, Lạc Gia, hôm nay tôi muốn nhìn xem ai dám động đến Lạc Gia!"
Vừa nghe thấy những lời này, trước mắt Từ Tứ bỗng dưng tối sầm lại, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Cậu Lưu nghe thấy cũng có phản ứng như vậy, sợ tới mức cả người run lên.
Là Hồng Bưu, hoàng đế ngầm của Tống Châu, anh Bưu!
Chỉ cần là lưu manh ở Thông Châu, có ai mà không biết Hồng Bưu chứ?
Tay Hồng Bưu cầm kính râm vắt chéo tay ở sau lưng, mặc dù ông ta chỉ đi vào một mình nhưng ngoài cửa đã có hàng nghìn người đứng ngay ngắn chờ lệnh.
Hồng Bưu nhìn Từ Tứ và Cậu Lưu với vẻ đáng thương và châm chọc, sau đó bước đến trước mặt Lạc Tú.
“Lạc Gia!” Hồng Bưu chắp tay cúi đầu.
Lúc này Lạc Tú đang ngồi vắt chéo chân, sau đó phất phất tay, Hồng Bưu và Quảng Khôn liếc nhìn nhau rồi đứng ra đằng sau lưng Lạc Tú.
Cho dù Từ Tứ có ngốc đến đâu thì lúc này anh ta cũng nhận ra mình đã chọc phải người không nên chọc.
Cái khác không kể tới, chỉ bằng việc Quảng Khôn - lão đại một khu vực lớn và hoàng đế ngầm ở Thông Châu cung kính với Lạc Tú là đủ hiểu.
Thân phận của người thanh niên trước mặt có lẽ rất dọa người, anh ta đã phạm phải sai lầm lớn rồi.
Nhưng cái này vẫn chưa dừng lại ở đây!
Lúc này, Trần Hạo đi tới.
Anh ta cũng là một ông chủ lớn ở Thông Châu, quyền lực của anh ta không thua kém gì Quảng Khôn, nhưng thái độ đối nhân xử thế thì kém hơn.
Từ Tứ tuy chưa từng gặp mặt nhưng đã từng nghe qua về Trần Hạo.
“Có tôi ở đây, ai dám động vào Lạc Gia thì tức là khiêu chiến với tôi.” Lúc anh ta nói những lời này, Từ Tứ không biết làm gì ngoài việc run lên vì sợ hãi.
Thậm chí anh ta còn không dám nói một lời.
Sau đó, các nhân vật có máu mặt khác của Thông Châu lần lượt xuất hiện.
Cứ thêm một người là sắc mặt của Từ Tứ lại tái thêm một phần.
Còn cậu Lưu thì sợ đến mức quai hàm run lên.
Mặc dù anh ta không phải xã hội đen nhưng vẫn biết một số người ở đây.
Dù không biết thì cũng đã từng nghe tới.
Những người đến đây có người nào không phải là lão đại ở Thông Châu chứ.
Tùy tiện lấy một người ra thì cũng không phải là người mà anh ta hay thậm chí là nhà họ Lưu có thể trêu chọc.
Thậm chí còn có một số có máu mặt ở Thông Châu đứng ngoài cửa, nhưng những người đó lại không dám vào, bởi vì không đủ tư cách nên mới lựa chọn đứng ngoài cửa.
Dù là những người không đủ tư cách kia thì cậu Lưu cũng không có gan đắc tội.
Bây giờ Từ Tứ vừa ghét vừa hận cậu Lưu.
Đây